watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Trang 32 - Ác Thủ Tiểu Tử
Home >
Tìm kiếm

Ác Thủ Tiểu Tử

Chủ đề đã đóng cửa
Mr.Luân™ [Admin] [On]
21/04/25 - 09:15

hỉ cho tôi biết núi nào có Phong Thù Tiên Nhị, tôi nhất định sẽ đến đó lấy nó về cho lão sư thái trường thọ.
Trung niên nữ ni trầm ngâm một lúc, nói vẻ không chắc lắm:
- Ân sư năm xưa hình như từng nói trong Thiếc Ngõa Tự dưới chân dãy núi này cũng có được một đóa.
Chu Mộng Châu vừa nghe ba tiếng Thiếc Ngõa Tự thì buộc miệng la lên một tiếng, miệng lẩm bẩm:
- Thiếc Ngõa Tự? Thiếc Ngõa Tự ư?
Trung niên nữ ni nhíu này hỏi:
- Thí chủ cũng biết Thiếc Ngựa Tự?
Mấy ngày trước nữ ni từng hỏi chàng chuyện vì sao chàng bị trọng thương. Chu Mộng Châu chỉ đáp là động thủ với người khác, chứ không hề nhắc đến Thiếc Ngõa Tư. Lúc này nghe hỏi vậy chàng gật đầu nói:
- Tôi chỉ có nghe người ta nói qua, nhưng chưa từng đến đó. Đã thế lần này để tôi vào đó một chuyến xem, biết đâu lấy được Phong Thù Tiên Nhị!
Nữ ni nói vẻ băn khoăn:
- Nghe ân sư nói, Thiếc Ngõa Tự là nơi hang hùm hổ huyệt, trong đó là một bọn ác tăng, thí chủ không nên mạo hiểm!
Chu Mộng Châu chỉ cười nói:
- Ni cô chớ nên quá lo lắng cho tôi, tôi đã quyết là sẽ làm.
Tối đó chàng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự. Nữ ni làm cho chàng một bữa ăn thịnh soạn, đến canh ba chàng mới lên đường tìm xuống Thiếc Ngõa Tự.
Lại nói, Thiếc Ngõa Tự từ sau khi bị Chu Mộng Châu vào đại náo một trận thì không khỏi khiếp hồn. Mặc dù cuối cùng Chu Mộng Châu vẫn bị Hoa Nguyệt Đầu Đà xảo trá giở trò mới thắng một chưởng, nhưng cả chùa không khỏi rung động, vì bị một thiếu niên đơn thân độc mã vào tận chùa công nhiên động thủ.
Từ sau đêm đó, trong Thiếc Ngựa tự đêm nào cũng cắt cử người tuần tra cẩn mật.
Nhưng cũng chỉ là chuyện rầm rộ vào đêm đầu, rồi đâu cũng vào đó. Tăng chúng trong Thiếc Ngõa Tự xưa nay tự ngạo ngông cuồng độc bá cả một vùng này, thử hỏi ai dám mạo phạm. Huống gì bọn họ đinh ninh là Chu Mộng Châu trúng một chưởng của Hoa Nguyệt Đầu Đà, nhất định tri thương cả tháng sợ chưa hồi phục. Bởi thế chỉ sau một tuần là việc canh phòng đã thấy chểnh mảng.
Đêm hôm ấy, trong Thiếc Ngõa Tư vẫn yên ả trôi qua, thế nhưng có một bóng ma đã xâm nhập rồi trở ra một cách hết sức bí ấn.
Sáng lại, Hoa Nguyệt Đầu Đà được tin báo có một thiếu tăng đêm hôm qua trong lúc canh gác thì bị người điểm huyệt. Hoa Nguyệt Đầu Đà đích thân xuống tận nơi, gặp thiếu tăng hỏi nguyên cớ. Thiếu tăng chỉ đáp được một điều là trông thấy một bộ xương khô lướt tới nhanh như làn khói, rồi cả người chết khựng đến kêu cứu cũng không kịp, ngoài ra không biết gì thêm nữa.
Hoa Nguyệt Đầu Đà nhíu mày im lặng bỏ về phòng, trên nét mặt lộ vẻ lo lắng bất an.
Tăng chúng hay tin này đều nơm nớp hoảng loạn, chuyện này rõ ràng chẳng đơn giản chút nào. Cả Thiếc Ngõa Tự tăng chúng trên trăm người, mà người nào võ công cũng không tồi, xưa nay chưa từng có kẻ lạ mặt nào dám đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự. Chuyện xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Đến gần trưa, thì một tin báo khác từ vị Giám viện trưởng lão là đóa Phong Thù Tiên Nhị cất cả mấy đời nay, tự nhiên không cánh mà bay.
Hai sự kiện xảy ra như cùng một thời gian đủ phán đoán kẻ đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự hồi đêm là một cao nhân dị sĩ đồng thời mục đích là trộm đóa Phong Thù Tiên Nhị. Có điều khó đoán ra người đó là ai.
Hoa Nguyệt Đầu Đà ở riết trong Phương trượng thất đóng cửa không ra ngoài, hẳn là lão đau đầu không ít. Chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài cũng đủ bẽ mặt Thiếc Ngõa Tự với người trên giang hồ rồi.
Đến chập chiều, có một tiểu đồng chạy đến chùa trao cho một phong thư báo là có người khách nhờ đưa giùm tận tay phương trượng.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cầm bức thư trên tay đọc xong không khởi phát run. Thư vỏn vẹn mấy câu:
“Canh ba đêm nay, tự thân đến Long Sơn, trên đỉnh có hồng đăng phố hội. Nếu chậm trễ họa giáng toàn tự!”.
Bên dưới lạc khoản ngoại hiệp Bạch Cốt Ma Quân.
Hoa Nguyệt Đầu Đà đã từng nghe danh Bạch Cốt Ma Quân. Nhưng chưa một lần diện kiến, vả lại bình sinh chẳng hề ân oán, cớ sao lão ta lại tìm đến?
Từ đó đến tối, Hoa Nguyệt Đầu Đà ngồi trước ngọn nến băn khoăn không biết có nên đi hay không? Không đi thì đối phương coi thường, còn đâu là một Hoa Nguyệt Đầu Đà thịnh danh trong giang hồ mấy mươi năm nay? Huống gì đối phương hăm dọa đại họa toàn tự?
Nhưng đi, thì chắc chắn là nguy hiểm, và ít nhất cũng không tránh được một trường ác chiến.
Uy danh của Bạch Cốt Ma Quân lừng lẫy từ ba mươi năm trước, sau này bặt tăm bặt tích, bây giờ tái hiện là một điều khiến Hoa Nguyệt Đầu Đà lo lắng. Có điều đối phương nghe nói là công lực phi phàm, nhưng chưa động thủ thì làm sao biết được?
Đắn đo mãi, bên ngoài tiếng mõ điểm canh đã thấy vào canh ba, Hoa Nguyệt Đầu Đa vốn ngạo khí rất lớn, đứng vụt lên kiên quyết phó hội một phen.
Hoa Nguyệt Đầu Đà vẫn vận tăng y, lưng mang đai, vai đeo trường kiếm rồi khẳng khái một mình vọt ra khỏi chúa nhắm Long sơn phóng tới.
Từ xa ngoài hơn mười dặm, Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng đã nhận ra trên một đỉnh núi có ánh đèn lồng, lão liền phóng chân nhanh hơn.
Đến đỉnh núi, trên ngọn tùng cao nhất là ngọn đèn lồng, đứng trước khoảng đất trống chừng hai trượng vuông là một bộ xương khô, Hoa Nguyệt Đầu Đà cả đời hành cước giang hồ chưa từng nhìn thấy nhân vật nào ma quái như vậy, bất giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến lão rùng mình.
Cỗ xương khô ấy vừa thấy bóng Hoa Nguyệt Đầu Đà xuất hiện, liền phất nhẹ tay một cái, ánh đèn lồng tự nhiên tắt ngấm, đỉnh núi trở nên tối đen như mực. Hoa Nguyệt Đầu Đà thấy vậy thì cả kinh, phải qua một lúc lão mới quen hẳn với bóng tối ở đây và bộ xương khô trước mặt.
Lão chấn động, ngoài ra còn vì vừa rồi không biết cỗ xương khô kia đã dùng pháp môn tà đạo nào phất nhẹ tay đã thấy ánh đèn treo cao đến năm trượng vẫn tất ngấm. Đủ thấy công lực uyên thâm đến cảnh giới nào rồi.
Hoa Nguyệt Đầu Đa bị phủ đầu một màn này đã run trong lòng, đứng khựng cả người ra, hồi lâu mới nhận ra được trước mặt không phải là bộ xương khô thật, mà là một người vận chiếc áo choàng phủ kín từ đầu đến chân. Áo choàng màu đen, bên trên vẽ một bộ xương khô rất tinh xảo, thoạt trông khó nhận ra được ngay.
Hoa Nguyệt Đểu Đà đánh bạo lên tiếng trước:
- Vãn bồi đã đến đúng giờ hẹn, chẳng biết tiền bối có gì chỉ giáo?
Nguyên là Bạch Cốt Ma Quân thành danh khi Hoa Nguyệt Đầu Đà ở tuổi thiếu niên, cho nên lão mới tự nhận thân phận mình nhỏ hơn một thế hệ.
Bạch Cốt Ma Quân lạnh giọng:
- Nghe nói ngươi võ công thâm hậu, xưng bá một phương, lão phu đến thọ giáo vài chiêu!
Mặc dầu Hoa Nguyệt Đầu Đà đã hiểu trước được tình thế sẽ xảy ra, thế nhưng trước mắt nghe đích thân Bạch Cốt Ma Quân giọng lạnh như băng khiêu chiến, thì cũng không khỏi phát khiếp. Tuy vậy, cả một vùng này là đất của lão, chẳng lẽ để đối phương uy hiếp, bèn uyển chuyển nói:
(bạn đang đọc truyện tại , chúc các bạn vui vẻ)- Vãn bối chỉ học được vài ngón võ, trước mặt tiền bối há dám khua môi múa mép. Có điều lần này được tiền bối chỉ giáo, thật là tam sinh hữu hạn, nào dám không tiếp lĩnh. Thế nhưng dám hỏi tiền bối lần này tìm gặp kẻ hèn này thật ra có dụng ý gì?
Bạch Cốt Ma Quân hừ một tiếng, gắt giọng:
- Phế ngôn, lắm lời, tiếp lão phu vài chiêu xem sao?
Nói rồi, chỉ nghe "soạt" một tiếng, trong tay Bạch Cốt Ma Quân một ngọn thất chuỳ đoản kiếm ánh thép xanh lè, đủ thấy là ngọn bảo kiếm chớ chẳng phải tầm thường.
Hoa Nguyệt Đầu Đà thấy Bạch Cốt Ma Quân đã rút binh khí, lão cũng chẳng khách khí, liền rút thanh kiếm tùy thân vốn đã không dùng đến cả mười năm nay.
Kiếm vừa cầm tay, thì đã thấy bóng Bạch Cốt Ma Quân như bóng quỷ lướt tới, một kiếm chưa xuất hết, mà kiếm phong rít lên nghe rợn tóc gáy. Hoa Nguyệt Đầu Đà giật thót mình, vội nhảy lui một trượng thầm nghĩ:
- Lão ma đầu này công lực ghê gớm thật.
Bạch Cốt Ma Quân Quân xuất thủ chiếm ưu thế liền tiếp chiêu thứ hai tấn công, chẳng nói thêm lấy câu nào.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng liền giở pho Bạch hoa kiếm pháp vốn thành danh xưa nay ra ứng phó. Nhưng chiêu nọ tiếp chiêu kia vẫn không cản được uy lực kiếm pháp của Bạch Cốt Ma Quân.
Hoa Nguyệt Đầu Đà chấn động cả người, mấy lần kêu lên thành tiếng trong lòng thầm hoang mang:
- Lão ma đầu này tai sao cũng dụng được pho Đạt Ma kiếm pháp?
Thế nhưng chiêu thức biến dị thì tợ hồ như rất tạp.
Quả thật đúng như vậy, Bạch Cốt Ma Quân ra chiêu nhất nhất đều từ pho Đạt Ma kiếm pháp, vốn cũng giống như pho Đạt Ma kiếm pháp mà Hoa Nguyệt Đầu Đà biết. Thế nhưng, sau mỗi một chiêu là có một biến chiêu cổ quái nhìn tợ như thủ mà lại là công, đôi lúc nhìn như công mà lại là thủ. Khiến lão ta chẳng biết nên hóa chiêu hay công thủ, nhất thời tay chân lúng túng, không biết ứng xử thế nào, tự nhiên kiếm pháp của lão ta cũng giảm phần uy lực rất nhiều.
Kỳ ảo nhất vẫn là thân pháp của Bạch Cốt Ma Quân. Hoa Nguyệt Đầu Đã vừa nhận ra bóng ngươi trước mặt, chiêu Đạt Ma tam thức phát ra, lão thuộc chiêu kiếm như lòng bàn tay, vậy mà khi phóng kiếm hoa giải thì đã nghe kiếm gió lướt lạnh cả lưng, lão hốt hoảng tung người nhào tới trước phóng chạy tránh kiếm.
Giọng cười lạnh lùng của Bạch Cốt Ma Quân vang lên:
- Hắc hắc . ... chạy đi đâu?
Kiếm ảnh lại loang loáng trước mặt, đúng là chiêu Đạt Ma đệ tứ thức “Tuệ ảnh giáng ma”, Hoa Nguyệt Đầu Đà lần này dầu thuộc chiêu kiếm, nhưng không còn dám chủ quan phóng kiếm hóa chiêu, mà chỉ lùi đồng thời hộ kiếm phòng thân.
Bạch Cốt Ma Quân thấy đối phương đã co người trấn thủ, cười gằn một tiếng, kiếm biến thức phát xuống một chiêu “Thiên cân áp đỉnh”. Chỉ nghe "k ...o ...ong" một tiếng, ánh thép tỏa ra sáng xanh một vùng, cả người Hoa Nguyệt Đầu Đà bị chấn động thoái lùi liền bốn năm bước nặng nề.
Bạch Cốt Ma Quân đứng trầm ổn, chỉ có tà áo Bạch Cốt Ma Quân tung bay theo dư phong, trông cứ như bóng ma đang lắc lư.
Hoa Nguyệt Đầu Đà trán đổ mổ hôi lạnh, tay chẳng những ê ẩm cầm kiếm như không vững, mà thân kiếm chỗ vừa bị chạm sứt hẳn một miếng thấy rõ, cả người chấn động khiếp hãi.
Bạch Cốt Ma Quân cười ngất, lắc lắc cái đầu lâu nói:
- Chút bản lãnh cỏn con của ngươi mà cũng dám xưng hùng xưng bá ư?
Miệng cười tay vung kiếm phát ra tiếp chiêu thứ năm, chín làn kiếm ảnh trùm tới người Hoa Nguyệt Đầu Đà, lão nhìn cũng nhận ra được Đạt Ma đệ ngũ thức, nhưng lòng khiếp hoảng khiến lão không còn đủ can đảm để chống đỡ, chỉ thoái người kiếm hộ trước ngực.
Bạch Cốt Ma Quân đắc thế phát liền ba chiêu, Hoa Nguyệt Đầu Đã thoái liền ba lần.
Thoạt trông đã thấy lão lùi đến mép vực núi.
Bạch Cốt Ma Quân dừng bước, ngửa cổ cười dài một tràng lang lảnh:
- Hắc hắc . ... hắc hắc . ... hắc hắc . ... Hoa Nguyệt Đầu Đà ngươi tự nhận thấy võ công của ta so với ngươi thế nào?
Hoa Nguyệt Đầu Đã mặt nhăn mày nhíu, trông đến thảm hại, trong lòng thật sự khiếp phục trước kiếm pháp ảo diệu cổ quái của Bạch Cốt Ma Quân, thở dài nói:
- Tiền bối võ công huyền đạt hỏa, vãn bối nào dám sánh được!
Câu nói đầy tự ty này thật ra chẳng bao giờ thốt ra được từ một người kiêu ngạo tự phụ như Hoa Nguyệt Đầu Đà.
Thế nhưng lão thầm nghĩ thiệt một câu nói chẳng chết vào đâu, huống gì thua kiếm dưới tay một nhân vật lừng danh từ ba mươi năm trước thì có gì đáng hổ thẹn. Lại nói chuyện đêm nay chẳng có người thứ ba chứng kiến, chỉ cần Bạnh Cốt Ma Quân cao hứng tha qua, đồng thời không nhắc đến với người khác, thì coi như chuyện êm xuôi chung quy không ai hay biết.
Nghĩ chịu thua đáo để, lão bèn nói tiếp:
- Lão tiền bối cứ dạy, vãn bối nguyện phục tùng!
Bạnh Cốt Ma Quân lạnh giọng nói:
- Nghe nói ngươi rửa tay gác kiếm từ mười năm nay, sao lại dụng kiếm lại?
Chỉ nghe giọng lạnh lùng đầy uy hiếp, cả người Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng run lên, lão quyết ý trong lòng, nghiến răng ngầm vận nội công vào hai tay rồi "koong" một tiếng, tự bẻ đôi kiếm của mình.
Phàm một người luyện võ công, đối với binh khí tùy thân của mình quý trọng vô cùng, lần này Hoa Nguyệt Đầu Đà tự bẻ gãy kiếm của mình đủ thấy lão khiếp phục Bạch Cốt Ma Quân thế nào rồi.
Bạch Cốt Ma Quân lúc ấy ngữ khí nghe ra mới hòa hoãn lại:
- Ngươi đã tự xử với mình như vậy, ta niệm tình mà phát lạc nhẹ nhàng cho. Lão phu ẩn tích ba mươi năm, nay tái hiện giang hồ là muốn ấn chứng với một số thiếu niên cao thủ mới xuất hiện, phỏng chừng ngươi cũng có chỗ để dùng đến đấy!
Hoa Nguyệt Đầu Đà lúc ấy mới nhẹ người, cúi đầu nói:
- Chỉ cán tiền bối hạ lệnh, vãn bối nhất định toàn lực làm theo.
Bạch Cốt Ma Quân chỉ hừ một tiếng lạnh lùng, rồi phất tay một cái.
Cỗ kinh lực không mạnh, nhưng Hoa Nguyệt Đầu Đà hiểu ra cái phất tay ấy nhún đà nhảy lùi đến ba lần, đoạn mới quay người phi xuống vực núi biến mất. Bạch Cốt Ma Quân chờ cho đến khi Hoa Nguyệt Đầu Đà đi khuất hẳn, rồi mới đưa tay lên mặt gỡ nhẹ, chỉ thấy một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú hiện ra.
Từ trên cây tùng, một giọng nữ nhân vang lên:
- Thật là vui nhỉ!
Tiếp đó là tiếng cười sảng khoái.
Thiếu niên tung người lên cây đỡ thiếu nữ kia xuống, thì ra chính là Chu Mộng Châu vận chiếc Bạch Cốt Y giả trang thành Bạch Cốt Ma Quân chơi Hoa Nguyệt Đầu Đà một vố nặng nề. Chàng vốn nghĩ công lực giữa chàng với Hoa Nguyệt Đầu Đà ngang ngửa nhau.
Lần trước chỉ vì lão ta dụng kỹ xảo nên mới thắng một chưởng, lần này xuất hiện trong lốt Bạch Cốt Ma Quân, chàng chủ động dụng kiếm chính là lấy sở trường của mình để thắng nhanh đối phương. Khi dụng kiếm ra chiêu, căn bản là pho Đạt Ma kiếm pháp, nhưng chàng hiểu đối phương cũng là người Phật môn, tự nhiên cũng biết rõ pho kiếm pháp này, bởi vậy ra chiêu kèm theo kiếm pháp mà Thiên Lãng Tử truyền thụ. Kiếm xuất đắc tâm ứng thủ, cao hứng mà biến hóa, khiến cho Hoa Nguyệt Đầu Đà chẳng biết đâu mà lường.
Nữ nhân này đứng bên cạnh chàng chính là trung niên nữ ni. Bà nhìn thanh đoản kiếm sáng ngời trên tay chàng, gật đầu hài lòng nói:
- Đây là thanh Hàm Bích đoản kiếm năm xưa tiên phụ tôi từng dùng nó thành danh, từ sau khi ông qua đời đến giờ chẳng hề dụng đến. Vừa rồi thí chủ dụng nó đánh bại Hoa Nguyệt Đầu Đà, thật thí chủ xứng đáng là chủ nhân của nó. Tôi nguyện tặng nó cho thí chủ.
Chu Mộng Châu định thoái thác, thế nhưng nữ ni mặt thành khẩn tặng kiếm anh hùng, cho nên chàng tiếp nhận, cảm ơn rồi dắt kiếm vào người.
Trung niên nữ ni lại lấy từ trong người ra mặt cuộn gì bọc da trao đến trước mặt chàng, nói tiếp:
- Pho kiếm phổ này cũng dâng tặng thí chủ.
Chu Mộng Châu thở dài nói:
- Lão sư thái chỉ vì cứu tôi mà không tiếc hy sinh Phong Thù Tiên Nhị, đợi đến khi tôi kiếm được đóa nhị tiên khác từ Thiếc Ngõa Tự trở về thì người đã viên tịch. Ài! Chẳng biết bao giờ lòng tôi mới thanh thản, chẳng thẹn với người trên tiên cảnh.
Trung niên nữ ni nói:
- Không nên nói vậy, nếu như thí chủ không quên ân sư, thì hẹn ba năm sau đến tiểu am tìm gặp tôi, lúc ấy người sẽ làm một chuyện mà ân sư còn chưa làm được. Chỉ chừng đó thì ân sư cũng mãn nguyện nơi cữu tuyền rồi.
Chu Mộng Châu lòng cứ băn khoăn áy náy trước sự hy sinh của lão sư thái để cứu mạng cho mình, nghĩ dẫu mình có chịu tận khổ trên đời này cũng chưa
<<1 ... 3031323334 ... 46>>

Tag:

Ác,Thủ,Tiểu,Tử

đọc truyện teen hay , tiểu thuyết hay nhất

Truyện Cùng Chuyên Mục

» Ác Thủ Tiểu Tử
[ 4271 ngày trước - Xem: ]
» Âm Dương Thần Chưởng
[ 4271 ngày trước - Xem: ]
» Giả Trang Cao Thủ Tại Dị Giới
[ 4271 ngày trước - Xem: ]
» Ảo Kiếm Linh Kỳ
[ 4389 ngày trước - Xem: ]
» Ân Thù Kiếm Lục
[ 4389 ngày trước - Xem: ]
U-ON - 2