Ác Thủ Tiểu Tử
đà thẳng thế định tấn công, chẳng ngờ Chu Mộng Châu nhanh hơn đã phát chưởng, thoái thì chẳng kịp, đành vung tay phải nghênh chiêu.
Lần này Chu Mộng Châu quyết hạ đối phương, nên vận đến tám thành công lực, đi sau mà đến trước, chưởng tiền phát giành tiên cơ. “Bình” một tiếng, người chàng chao đảo thoái về sau một bước nữa, nhưng lão đầu đà văng ngược đến năm bộ ngã phịch trên đất, khí huyết đảo lộn.
Chu Mộng Châu thần sắc vô sự, cười nhạt nói:
- Thế nào? Tại hạ đủ tư cách để yết kiến phương trượng chứ?
Lão đầu đà lúc này đã ngồi bàn tọa vận khí trị thương, nghe nói vậy liền đưa mắt thị ý cho thiếu nữ. Thúy Thúy nhận lĩnh thị ý liền quay đầu dẫn đường đưa Chu Mộng Châu đi vào trong.
Bên trong hoa lâm là ba tòa tịnh xá, thiếu nữ đến trước chính tòa còn cách chừng mươi trượng thì dừng chân đứng lại, cúi đầu vẻ rất cung kính.
Đột nhiên trong tịnh xá bước ra một lão hòa thượng tuổi ngoại ngũ tuần, thân vận cà sa xám, thần thái ôn hòa và uy nghi, thấy thiếu nữ liền trầm giọng hỏi:
- Người kia là ai? Sao đưa hắn vào đây? Bạch Tâm sư đệ đâu?
Thúy Thúy chưa kịp đáp thì Chu Mộng Châu đã cướp lời:
- Tại hạ là Chu Mộng Châu, phụng mệnh gia sư đến bái kiến phương trượng.
Hòa thượng mắt vẫn nhìn thiếu nữ, gắt giọng:
- Ta hỏi, sao ngươi không đáp?
Thúy Thúy nói:
- Thiếu gia này tự nói muốn yết kiến Tôn sư, đã thông qua được Mê hồn u cảnh nhị sư huynh cũng bị hắn đánh bại, hiện tại đang tự điều trị thương bên ngoài.
Hòa thượng “a” lên một tiếng, hơi kinh ngạc nói:
- Ai bảo hắn tham bần hoan lạc, thực thẹn với bổn tòa!
Mắng xong một câu, lão nhìn Chu Mộng Châu buông gọn:
- Hãy theo ta!
Chu Mộng Châu thấy lão hòa thượng khí tâm thần ổn, tĩnh tợ thái sơn, động tợ lưu thủy, trong lòng thầm hiểu người này võ công tạo chỉ tinh thâm hơn lão đầu đà vừa rồi rất nhiều.
Vào một tĩnh thất tươm tất tinh khiết, bày biện như một Phật đường. Ngồi bên cửa sổ là một lão hòa thượng già nua ngoài tuổi cổ lai hy, đang nhắm mắt nhập định. Trước mặt lão hòa thượng là một chiếc lư đồng tam lân tinh xảo, bên cạnh có một thiếu nữ vận đoan trang khiết bạch, chính đang đốt trầm hương thoảng thơm ngàn ngạt.
Chu Mộng Châu vốn chỉ biết sư phụ và Hoa Nguyệt Đầu Đà trước đây từng có khúc mắc, nên mới bảo mình đến đây, thế nhưng nguyên nhân thế nào thì hoàn toàn không hay biết.
Lúc này lão hòa thượng đang nhập định, thiếu nữ thì nhìn thấy chàng bước vào, nhưng vẫn thản nhiên như không hề nhìn thấy.
Lão hòa thượng dẫn Chu Mộng Châu vào đây xong thì đã trở gót từ lúc nào. Chu Mộng Châu đứng nhìn bọn họ hai người, hết nhìn thiếu nữ lại nhìn lão thiền sư, cảm thấy hơi lúng túng.
Qua chừng tuần trà, đôi rèm mi dài của lão hòa thượng hơi nhướng lên, chỉ nhìn Chu Mộng Châu một cái rồi hắng giọng hỏi thiếu nữ:
- Bọn chúng chẳng lẽ không biết ta bế quan một tháng chẳng tiếp người ngoài hay sao, trừ phi ...
Lão hòa thượng lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, bẩm vào:
- Đệ tử vừa rồi kiểm tra, vị này đã qua được Mê hồn u cảnh, Thúy Thúy và Bạch Tân cũng đã kiểm khảo hắn, nên đồ đệ mới đích thân đưa hắn vào đây.
Lão hòa thượng mở trừng hai mắt, hai luồng nhãn quang như điện quét lên người Chu Mộng Châu, hỏi:
- Ngươi tìm lão nạp có chuyện gì?
Chu Mộng Châu chấp tay xá mấy cái nói:
- Tiểu sinh phụng mệnh sư phụ Kim La Hán đến yết kiến ...
Nói đến đó chừng như khựng lại, trì nghi không nói tiếp.
Lão hòa thượng hơi ngạc nhiên, nhưng mặt hiện nụ cười nói:
- Hảo, hảo! Ta vẫn từng mong mỏi xem cao đồ của Kim La Hán bản lĩnh thế nào?
Nói rồi lão quay đầu nhìn lão hòa thượng áo xám ra lệnh:
- Bạch Lịch, lập tức truyền lệnh chúng tăng ba đời “Nguyệt, Bạch, Phong” kiết tập tạp nội điện chờ lệnh.
Bạch Lịch hòa thượng “dạ” một tiếng rồi lui ra ngay.
Lão hòa thượng khi ấy mới nói tiếp với Chu Mộng Châu:
- Ngươi có biết lão nạp với lệnh sư có oan cừu gì không?
Chu Mộng Châu thật tình rất muốn biết điều này, lắc đầu im lặng.
Lão hòa thượng nói:
- Năm xưa lão nạp với Kim La Hán từng có một trận quyết đấu, luận võ công hỏa hầu thì tương đương nhau, đấu liền ba ngày ba đêm, may mắn lão nạp thắng một chưởng. Kim La Hán nhận thua, nhưng trước lúc đi từng nói sau này nhất định có người tới rửa món nợ này.
Khổ cho lão nạp đã chờ nhiều năm, hôm nay mới có người đến, nhưng điều lão nạp thất vọng nhất là bản thân lão ta không đến.
Chu Mộng Châu ưỡn ngực khẳng khái nói:
- Chuyện này hà tất gia sư phải đích thân đến?
Lão hòa thượng hừ một tiếng nói:
- Ngươi từ xa đến là khách, lão nạp không bắt bẻ, nhưng lát nữa động thủ thì ngươi không còn dám cuồng ngông thế này đâu.
Nói đến đó, lão nhìn thiếu nữ sai một tiếng:
- Vân Vân đãi trà!
Thiếu nữ danh Vân Vân rót một tách trà rồi đẩy nhẹ, cả tách trà bay trầm dồn về phía Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu đưa tay tiếp nhẹ nhàng, uống cạn tách trà, đoạn đẩy bay nhẹ trở lại thiếu nữ.
Bạch Lịch lúc này cũng vừa quay trở lại, bẩm cáo:
- Bẩm phương trượng, chúng tăng đã tề tựu nội điện.
Vừa lúc này nghe một hồi chuông gióng lên, lão hòa thượng từ từ đứng dậy, nói:
- Chúng ta gặp nhau trong nội điện.
Nói rồi, lão được Bạch Lịch hầu đến nội điện, Chu Mộng Châu lặng lẽ theo chân họ.
Trong nội điện Thiếc Ngõa Tự lúc này đã kiết tập hơn trăm tăng chúng, bọn họ đứng thành hàng nghiêm trang, trong lòng ai cũng kinh ngạc dị thỏa, không biết có chuyện gì hệ trọng mà phương trượng cho quy tập vào giờ này.
Hoa Nguyệt phương trượng vừa bước vào nội điện, cả năm tăng chúng nhất tề hành lễ, thế nhưng ánh mắt họ đều ngạc nhiên tập trung vào vị thiếu niên trong tăng y đi sau lưng phương trượng.
Hoa Nguyệt phương trượng ngồi chính vị chủ tọa, ghế khách tọa dành cho chưởng môn, rồi lớn tiếng nói:
- Lão nạp gác kiếm đã mười năm nay, nhưng vẫn chưa thoái xuất giang hồ, thật ra là vì còn một đoạn quá tiết năm xưa chưa giải quyết xong. Mười năm lão nạp đã xem hết sở học truyền thụ cho tam đại dòng chữ “Nguyệt, Bạch, Phong” các đạo trưởng vì nhân duyên bất đồng, chí nguyện cũng khác nhau, cho nên sở trường võ nghệ các người cũng chẳng giống nhau. Nhất là Bạch Lịch trong đời chữ “Bạch” tinh cần tu luyện, trí tuệ minh mẫn, cho nên hấp thụ võ công của lão nạp từ kiếm pháp, chưởng pháp, thân pháp đều có đến tám chín phần. Nay có cao đồ của một vị cố nhân năm xưa tìm đến yết kiến lão nạp, thật là cơ hội tốt để khảo thí bản lĩnh các ngươi. Vậy hiện tại tam đại đạo trưởng dòng chữ “Nguyệt, Bạch, Phong”, mỗi đời chọn ra ba nhân vật cao nhất, chuẩn bị thi thố bản lĩnh, cũng là dùng dương danh Thiếc Ngõa Tự xưa nay.
Vừa nói xong, đại điện nhốn nháo hẳn lên, người chạy qua chạy lại, lát sau đã thấy chín vị hòa thượng từ ba dòng bước ra giữa sân, đứng thành ba hàng.
Chu Mộng Châu hào khí dậy khởi, đứng lên cất giọng sang sảng:
- Hà tất phải mất nhiều thời gian, Chu Mộng Châu tôi lần này đến đây chỉ để lấy lại thể diện gia sư năm xưa, chỉ hy vọng được lão hòa thượng chỉ giáo, nếu bại thủ cũng thỏa lòng tâm phục.
Hoa Nguyệt phương trượng nghe vậy thì không vui, hừ một tiếng nói:
- Đến Kim La Hán năm xưa trượng oai danh, mà đấu với lão nạp còn bại một chiêu, há ngươi cho rằng ngươi võ công còn cao hơn lão ta? Thiết nghĩ cao đồ của lão nạp xuất thủ cũng đủ để ngươi tâm phục khẩu phục. Ngươi nên lĩnh giáo một trận mới phải!
Chu Mộng Châu còn đang trì nghi chưa quyết thì đã thấy ba tăng nhân trẻ nhất trong số chín người kia tề thanh nói:
- Phụng lệnh sư tổ, xin lĩnh giáo đại hiệp vài chiêu!
Chu Mộng Châu thấy tình hình thì biết nếu như trước hết mình không đả bại chín tên này thì Hoa Nguyệt Đầu Đà không bao giờ xuất thủ.
Nghì vậy chàng bèn nói:
- Hảo, tiền bối đã muốn như vậy, Chu Mộng Châu này dám không tuân lệnh.
Bạch Lịch lúc ấy đưa tay phất một cái ra hiệu, cả trăm tăng chúng lập tức dạt về sau, tạo thành một trường đấu rộng có đến năm trượng vuông. Sáu vị tăng hàng chữ Nguyệt và chữ Bạch cũng thoái về sau, chỉ còn lại ba vị tăng trẻ hàng chữ Phong ở lại đấu trường.
Chu Mộng Châu chẳng nói gì thêm, liền thi triển Lăng ba hư bộ, người như làn sương thoảng nhẹ xuống đấu trường, đến Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng “ái” lên một tiếng kinh ngạc.
Ba thiếu tăng hàng chữ Phong thì sững sờ trố mắt nhìn, căn bản bọn họ cũng không kịp nhận ra Chu Mộng Châu thi triển thân pháp gì nữa.
(bạn đang đọc truyện tại , chúc các bạn vui vẻ)Chu Mộng Châu đứng ngay giữa đấu trường, hiên ngang khẳng khái, chưa xuất thủ nhưng cũng đã khiến cho tăng chúng thầm phát nể.
Một trong ba thiếu tăng hàng chữ Phong pháp hiệu là Phong Dương, tướng mạo cao lớn, đoan chính ưỡn ngực bước ra trước.
Chu Mộng Châu thầm hiểu ba cửa quan tiếp theo được sắp xếp theo thứ tự từ yếu đến mạnh dần, nhưng nhất định bọn chúng chọn ra đều là những tay cao thủ nhất nhì trong đồng bối đồng đại.
Phong Dương vừa tiến tới, không cần khách khí, liền xuất hữu thủ dò tám một trảo.
Chu Mộng Châu không hoàn thủ, nhảy người thoái nửa bộ, miệng nói:
- Ngươi cứ thong thả, Chu Mộng Châu này nhường ngươi mười chiêu!
Phong Dương tức lên trước thái độ cuồng ngạo của đối phương, liền xông vào tả chưởng hữu chỉ tấn công ào ào, chớp mắt đã thấy qua mười chiêu. Thế nhưng, Phong Dương không chạm tới được một cọng lông chân của Chu Mộng Châu, thậm chí tay chưởng, tay trảo cũng không đánh trúng lai áo đối phương.
Chu Mộng Châu tính đúng mười chiêu, đột nhiên tung người nhào ra ngoài, trầm giọng quát:
- Đã đủ mười chiêu, ngươi chú ý!
Phong Dương là hạt giống trong đời chữ Phong, được đích thân sư tổ Hoa Nguyệt Đầu Đà, và Bạch Lịch sư phụ truyền thụ võ công. Gã chăm cần khổ luyện, được coi là hạng cao thủ nhị lưu trong Thiếc Ngõa Tự. Lần này được dịp tỉ đấu, gã hết sức thi thố, thứ nhất là để thể hiển bản lĩnh của mình trước đồng chúng, thứ hai là muốn dụng xem pho Bách hoa chưởng pháp của mình đã luyện thành đến đâu, thắng bại chỉ là chuyện thứ yếu.
Lúc này nghe Chu Mộng Châu hoàn chiêu, liền biến chưởng pháp thành nửa công nửa thủ, tiếp tục bổ vào người đối phương.
Hoa Nguyệt Đầu Đà ngồi xem không ngừng gật đầu hài lòng khi thấy Phong Dương thi triển pho Bách Hoa chưởng pháp do mình sáng ra thuần thục hữu lực như vậy.
Chu Mộng Châu chỉ muốn đấu với Hoa Nguyệt Đầu Đà, cho nên căn bản không để ý quan tâm đến pho chưởng pháp của Phong Dương là bao. Mặc dù chưởng chiêu uyên ảo thâm diệu, nhưng Phong Dương nội công có hạn, nên chưa phải là đối thủ của chàng.
Lúc ấy chỉ hơi dừng chân, ngưng thần phát chưởng bình thường, nhưng hai luồng chưởng lực dũng mãnh đẩy ra.
Phong Dương cả người đang bổ tới, tự dưng bị hai luồng kình phong như ba đào hải lăng ập vào đẩy bắn người về sau mấy bước, mặt tái mét đờ người bất động.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng đã nhận ra bản lĩnh của Chu Mộng Châu, bèn trầm giọng ra lệnh:
- Đệ tử hàng chữ Phong thoái lui!
Hai gã còn lại chưa kịp đấu, nhưng nghe vậy liền ứng thanh “dạ” một tiếng rồi cùng với Phong Dương thoái về sau. Lập tức ba vị tăng hàng chữ Bạch tiến ra thế chỗ.
Chỉ nhìn thần thái tướng mạo trầm ổn của họ, Chu Mộng Châu cũng nhận ra bọn họ võ công, tâm pháp đều vượt hẳn bọn chữ Phong, lúc ấy có chút để tâm đề phòng.
Ba vị tăng chữ Bạch vây lấy Chu Mộng Châu vào giữa, trên tay mỗi người nắm một cây thiền trượng.
Hàng chữ Bạch là đạo trưởng hàng thứ nhì trong Thiếc Ngõa Tự, người đứng chính diện với Chu Mộng Châu phép hiệu Bạch Tĩnh, người cánh trái hiệu Bạch Minh, và người kia là Bạch Định.
Bạch Tĩnh nắm chắc thiền trượng, trầm giọng nói:
- Pho Hợp bích trượng pháp này tuy không đáng gọi là độc bộ vũ nội, uyên thâm tuyệt học, nhưng uy thế cũng đủ người kinh tâm, ngươi có thể đỡ được năm mươi chiêu?
Chu Mộng Châu ngang nhiên nói:
- Ta giữ trong một trăm chiêu xem sao. Nếu trong trăm chiêu mà bại thủ, thề từ nay về sau không dụng kiếm nữa!
Chu Mộng Châu lòng khát khao lấy lại uy danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm của phụ thân ngày xưa, nên rất muốn dùng kiếm chấn thiên hạ, bởi thế mới dõng dạc tuyên bố hào hùng như thế.
Chúng tăng cả trăm người nghe thế đều “ồ” lên một tiếng vừa kinh ngạc vừa có chút tức giận vì sự cuồng ngạo của chàng.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cười nhạt, nói:
- Ngươi khẩu khí thật lớn, Bạch Tĩnh, Bạch Minh, Bạch Định nghe đây, sư thừa của hắn là vị cao tăng nhất đại, các ngươi cứ việc xuất hết tuyệt học lĩnh giáo!
Ba vị tăng chữ Bạch ứng thanh “dạ” ran một tiếng, rồi nhất tề động thiền trượng, tạo thành một vòng trượng ảnh, chưa tấn ngay mà quay vòng quanh người Chu Mộng Châu.
Pho Bích hợp trượng pháp này là một trong tuyệt học của Thiếc Ngõa Tự, có một số tăng sinh chỉ nghe danh chứ chưa một lần nhìn thấy thế trượng. Lúc này đều tập trung nhìn thế trượng của bọn ba người chữ Bạch.
Chu Mộng Châu kiếm đã cầm tay, người bất động, thần tình tập trung nhưng không loạn, biết chưa đến lúc đối phương ra tay, cho nên chưa động chiêu. Tuy thế trong lòng chàng đã chuẩn bị sẵn pho Hộ thân kiếm pháp của Thiên Lãng Tử truyền thụ.
Đột nhiên Bạch Tĩnh thét lớn một tiếng, bóng thiền trượng lập tức như lưu sinh đổi ngôi, vun vút tập trung vào người Chu Mộng Châu.
Thế nhưng, đúng ngay sau tiếng thét, quanh người Chu Mộng Châu loang loáng một màn kiếm ảnh, chung thủy đều đánh bật những ngọn trượng cả hư lẫn thực văng ra ngoài.
Bấy giờ trước mắt chúng tăng, không còn nhìn rõ bóng người, đâu là trượng, đâu là kiếm, mà chỉ thấy ba bóng cà sa thành vệt vàng cùng với kình phong của thiền trượng quay vòng như chiếc vụ. Chính giữa là một bóng áo trắng như vệt khói, phủ quanh là ánh thép sáng ngời ngời.
Đến như Hoa Nguyệt Đầu Đà là người sáng lập nên pho Hợp bích kiếm này mà nhìn cũng phải nhíu mày nhăn mặt. Căn bản lão chưa nhận ra được Chu Mộng Châu dụng pho kiếm pháp cổ quái nào để phòng thân kín đến thế.
Hộ thân kiếm pháp thật ra chỉ là cách gọi của Thiên Lãng Tử, người đã nghĩ ra pho kiếm pháp kỳ ảo như vậy. Trong pho kiếm, chiêu thức không nhiều, nhưng vì chỉ thủ chứ không công, cho nên đường kiếm lập đi lập lại theo cầu tính. Kiếm cả thảy chỉ năm thức, dựa theo Ngũ hành tương sinh, tương khắc mà chế ra. Thượng chiêu là Bắc Phong Tảo Tuyết, thủ thượng bộ, hạ chiêu là Nam Hỏa Phần Nham, hữu chiêu Đông Lãnh Trực Chu, tả chiêu Tây Đoài Án Địch và trung chiêu Trung Thổ Trấn Ma. Tuy phân làm năm chiêu đông, tây, nam, bắc và trung ương, nhưng mỗi chiêu phát ra đều thủ kín toàn thân, chỉ có điều tùy theo thế công đối phương mà biến hóa thiên nhiều về bên này hay thiên nhiều về bên kia mà thôi.
Chỉ năm chiêu, nhưng trong từng thế kiếm đều có phân khởi, thừa, thủ, giải bốn giai đoạn. Năm chiêu có phần tiền hậu thứ tự, nhưng khí vận dụng thì bất luận, thuận đâu biến đó, mà vẫn liên hoàn như đúng thứ tự của nó, đó chính là chỗ ảo diệu của pho Hộ Thân Kiếm Pháp.
Chu Mộng Châu ở giữa múa kiếm phòng thân, kín đến nước tạt ngang cũng không lọt vào nổi. Vừa đấu chàng vừa nhẩm đếm từng chiêu trượng của đối phương.
Qua đến chiêu thứ chín mươi, trong lòng đã tính toán, đang ở thế kiếm Trung Thổ Trấn Ma, chàng liền phá chiêu bằng thế kiếm trong Đạt Ma kiếm pháp. Chỉ nghe “Koong” một tiếng, thực
Lần này Chu Mộng Châu quyết hạ đối phương, nên vận đến tám thành công lực, đi sau mà đến trước, chưởng tiền phát giành tiên cơ. “Bình” một tiếng, người chàng chao đảo thoái về sau một bước nữa, nhưng lão đầu đà văng ngược đến năm bộ ngã phịch trên đất, khí huyết đảo lộn.
Chu Mộng Châu thần sắc vô sự, cười nhạt nói:
- Thế nào? Tại hạ đủ tư cách để yết kiến phương trượng chứ?
Lão đầu đà lúc này đã ngồi bàn tọa vận khí trị thương, nghe nói vậy liền đưa mắt thị ý cho thiếu nữ. Thúy Thúy nhận lĩnh thị ý liền quay đầu dẫn đường đưa Chu Mộng Châu đi vào trong.
Bên trong hoa lâm là ba tòa tịnh xá, thiếu nữ đến trước chính tòa còn cách chừng mươi trượng thì dừng chân đứng lại, cúi đầu vẻ rất cung kính.
Đột nhiên trong tịnh xá bước ra một lão hòa thượng tuổi ngoại ngũ tuần, thân vận cà sa xám, thần thái ôn hòa và uy nghi, thấy thiếu nữ liền trầm giọng hỏi:
- Người kia là ai? Sao đưa hắn vào đây? Bạch Tâm sư đệ đâu?
Thúy Thúy chưa kịp đáp thì Chu Mộng Châu đã cướp lời:
- Tại hạ là Chu Mộng Châu, phụng mệnh gia sư đến bái kiến phương trượng.
Hòa thượng mắt vẫn nhìn thiếu nữ, gắt giọng:
- Ta hỏi, sao ngươi không đáp?
Thúy Thúy nói:
- Thiếu gia này tự nói muốn yết kiến Tôn sư, đã thông qua được Mê hồn u cảnh nhị sư huynh cũng bị hắn đánh bại, hiện tại đang tự điều trị thương bên ngoài.
Hòa thượng “a” lên một tiếng, hơi kinh ngạc nói:
- Ai bảo hắn tham bần hoan lạc, thực thẹn với bổn tòa!
Mắng xong một câu, lão nhìn Chu Mộng Châu buông gọn:
- Hãy theo ta!
Chu Mộng Châu thấy lão hòa thượng khí tâm thần ổn, tĩnh tợ thái sơn, động tợ lưu thủy, trong lòng thầm hiểu người này võ công tạo chỉ tinh thâm hơn lão đầu đà vừa rồi rất nhiều.
Vào một tĩnh thất tươm tất tinh khiết, bày biện như một Phật đường. Ngồi bên cửa sổ là một lão hòa thượng già nua ngoài tuổi cổ lai hy, đang nhắm mắt nhập định. Trước mặt lão hòa thượng là một chiếc lư đồng tam lân tinh xảo, bên cạnh có một thiếu nữ vận đoan trang khiết bạch, chính đang đốt trầm hương thoảng thơm ngàn ngạt.
Chu Mộng Châu vốn chỉ biết sư phụ và Hoa Nguyệt Đầu Đà trước đây từng có khúc mắc, nên mới bảo mình đến đây, thế nhưng nguyên nhân thế nào thì hoàn toàn không hay biết.
Lúc này lão hòa thượng đang nhập định, thiếu nữ thì nhìn thấy chàng bước vào, nhưng vẫn thản nhiên như không hề nhìn thấy.
Lão hòa thượng dẫn Chu Mộng Châu vào đây xong thì đã trở gót từ lúc nào. Chu Mộng Châu đứng nhìn bọn họ hai người, hết nhìn thiếu nữ lại nhìn lão thiền sư, cảm thấy hơi lúng túng.
Qua chừng tuần trà, đôi rèm mi dài của lão hòa thượng hơi nhướng lên, chỉ nhìn Chu Mộng Châu một cái rồi hắng giọng hỏi thiếu nữ:
- Bọn chúng chẳng lẽ không biết ta bế quan một tháng chẳng tiếp người ngoài hay sao, trừ phi ...
Lão hòa thượng lúc nãy bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, bẩm vào:
- Đệ tử vừa rồi kiểm tra, vị này đã qua được Mê hồn u cảnh, Thúy Thúy và Bạch Tân cũng đã kiểm khảo hắn, nên đồ đệ mới đích thân đưa hắn vào đây.
Lão hòa thượng mở trừng hai mắt, hai luồng nhãn quang như điện quét lên người Chu Mộng Châu, hỏi:
- Ngươi tìm lão nạp có chuyện gì?
Chu Mộng Châu chấp tay xá mấy cái nói:
- Tiểu sinh phụng mệnh sư phụ Kim La Hán đến yết kiến ...
Nói đến đó chừng như khựng lại, trì nghi không nói tiếp.
Lão hòa thượng hơi ngạc nhiên, nhưng mặt hiện nụ cười nói:
- Hảo, hảo! Ta vẫn từng mong mỏi xem cao đồ của Kim La Hán bản lĩnh thế nào?
Nói rồi lão quay đầu nhìn lão hòa thượng áo xám ra lệnh:
- Bạch Lịch, lập tức truyền lệnh chúng tăng ba đời “Nguyệt, Bạch, Phong” kiết tập tạp nội điện chờ lệnh.
Bạch Lịch hòa thượng “dạ” một tiếng rồi lui ra ngay.
Lão hòa thượng khi ấy mới nói tiếp với Chu Mộng Châu:
- Ngươi có biết lão nạp với lệnh sư có oan cừu gì không?
Chu Mộng Châu thật tình rất muốn biết điều này, lắc đầu im lặng.
Lão hòa thượng nói:
- Năm xưa lão nạp với Kim La Hán từng có một trận quyết đấu, luận võ công hỏa hầu thì tương đương nhau, đấu liền ba ngày ba đêm, may mắn lão nạp thắng một chưởng. Kim La Hán nhận thua, nhưng trước lúc đi từng nói sau này nhất định có người tới rửa món nợ này.
Khổ cho lão nạp đã chờ nhiều năm, hôm nay mới có người đến, nhưng điều lão nạp thất vọng nhất là bản thân lão ta không đến.
Chu Mộng Châu ưỡn ngực khẳng khái nói:
- Chuyện này hà tất gia sư phải đích thân đến?
Lão hòa thượng hừ một tiếng nói:
- Ngươi từ xa đến là khách, lão nạp không bắt bẻ, nhưng lát nữa động thủ thì ngươi không còn dám cuồng ngông thế này đâu.
Nói đến đó, lão nhìn thiếu nữ sai một tiếng:
- Vân Vân đãi trà!
Thiếu nữ danh Vân Vân rót một tách trà rồi đẩy nhẹ, cả tách trà bay trầm dồn về phía Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu đưa tay tiếp nhẹ nhàng, uống cạn tách trà, đoạn đẩy bay nhẹ trở lại thiếu nữ.
Bạch Lịch lúc này cũng vừa quay trở lại, bẩm cáo:
- Bẩm phương trượng, chúng tăng đã tề tựu nội điện.
Vừa lúc này nghe một hồi chuông gióng lên, lão hòa thượng từ từ đứng dậy, nói:
- Chúng ta gặp nhau trong nội điện.
Nói rồi, lão được Bạch Lịch hầu đến nội điện, Chu Mộng Châu lặng lẽ theo chân họ.
Trong nội điện Thiếc Ngõa Tự lúc này đã kiết tập hơn trăm tăng chúng, bọn họ đứng thành hàng nghiêm trang, trong lòng ai cũng kinh ngạc dị thỏa, không biết có chuyện gì hệ trọng mà phương trượng cho quy tập vào giờ này.
Hoa Nguyệt phương trượng vừa bước vào nội điện, cả năm tăng chúng nhất tề hành lễ, thế nhưng ánh mắt họ đều ngạc nhiên tập trung vào vị thiếu niên trong tăng y đi sau lưng phương trượng.
Hoa Nguyệt phương trượng ngồi chính vị chủ tọa, ghế khách tọa dành cho chưởng môn, rồi lớn tiếng nói:
- Lão nạp gác kiếm đã mười năm nay, nhưng vẫn chưa thoái xuất giang hồ, thật ra là vì còn một đoạn quá tiết năm xưa chưa giải quyết xong. Mười năm lão nạp đã xem hết sở học truyền thụ cho tam đại dòng chữ “Nguyệt, Bạch, Phong” các đạo trưởng vì nhân duyên bất đồng, chí nguyện cũng khác nhau, cho nên sở trường võ nghệ các người cũng chẳng giống nhau. Nhất là Bạch Lịch trong đời chữ “Bạch” tinh cần tu luyện, trí tuệ minh mẫn, cho nên hấp thụ võ công của lão nạp từ kiếm pháp, chưởng pháp, thân pháp đều có đến tám chín phần. Nay có cao đồ của một vị cố nhân năm xưa tìm đến yết kiến lão nạp, thật là cơ hội tốt để khảo thí bản lĩnh các ngươi. Vậy hiện tại tam đại đạo trưởng dòng chữ “Nguyệt, Bạch, Phong”, mỗi đời chọn ra ba nhân vật cao nhất, chuẩn bị thi thố bản lĩnh, cũng là dùng dương danh Thiếc Ngõa Tự xưa nay.
Vừa nói xong, đại điện nhốn nháo hẳn lên, người chạy qua chạy lại, lát sau đã thấy chín vị hòa thượng từ ba dòng bước ra giữa sân, đứng thành ba hàng.
Chu Mộng Châu hào khí dậy khởi, đứng lên cất giọng sang sảng:
- Hà tất phải mất nhiều thời gian, Chu Mộng Châu tôi lần này đến đây chỉ để lấy lại thể diện gia sư năm xưa, chỉ hy vọng được lão hòa thượng chỉ giáo, nếu bại thủ cũng thỏa lòng tâm phục.
Hoa Nguyệt phương trượng nghe vậy thì không vui, hừ một tiếng nói:
- Đến Kim La Hán năm xưa trượng oai danh, mà đấu với lão nạp còn bại một chiêu, há ngươi cho rằng ngươi võ công còn cao hơn lão ta? Thiết nghĩ cao đồ của lão nạp xuất thủ cũng đủ để ngươi tâm phục khẩu phục. Ngươi nên lĩnh giáo một trận mới phải!
Chu Mộng Châu còn đang trì nghi chưa quyết thì đã thấy ba tăng nhân trẻ nhất trong số chín người kia tề thanh nói:
- Phụng lệnh sư tổ, xin lĩnh giáo đại hiệp vài chiêu!
Chu Mộng Châu thấy tình hình thì biết nếu như trước hết mình không đả bại chín tên này thì Hoa Nguyệt Đầu Đà không bao giờ xuất thủ.
Nghì vậy chàng bèn nói:
- Hảo, tiền bối đã muốn như vậy, Chu Mộng Châu này dám không tuân lệnh.
Bạch Lịch lúc ấy đưa tay phất một cái ra hiệu, cả trăm tăng chúng lập tức dạt về sau, tạo thành một trường đấu rộng có đến năm trượng vuông. Sáu vị tăng hàng chữ Nguyệt và chữ Bạch cũng thoái về sau, chỉ còn lại ba vị tăng trẻ hàng chữ Phong ở lại đấu trường.
Chu Mộng Châu chẳng nói gì thêm, liền thi triển Lăng ba hư bộ, người như làn sương thoảng nhẹ xuống đấu trường, đến Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng “ái” lên một tiếng kinh ngạc.
Ba thiếu tăng hàng chữ Phong thì sững sờ trố mắt nhìn, căn bản bọn họ cũng không kịp nhận ra Chu Mộng Châu thi triển thân pháp gì nữa.
(bạn đang đọc truyện tại , chúc các bạn vui vẻ)Chu Mộng Châu đứng ngay giữa đấu trường, hiên ngang khẳng khái, chưa xuất thủ nhưng cũng đã khiến cho tăng chúng thầm phát nể.
Một trong ba thiếu tăng hàng chữ Phong pháp hiệu là Phong Dương, tướng mạo cao lớn, đoan chính ưỡn ngực bước ra trước.
Chu Mộng Châu thầm hiểu ba cửa quan tiếp theo được sắp xếp theo thứ tự từ yếu đến mạnh dần, nhưng nhất định bọn chúng chọn ra đều là những tay cao thủ nhất nhì trong đồng bối đồng đại.
Phong Dương vừa tiến tới, không cần khách khí, liền xuất hữu thủ dò tám một trảo.
Chu Mộng Châu không hoàn thủ, nhảy người thoái nửa bộ, miệng nói:
- Ngươi cứ thong thả, Chu Mộng Châu này nhường ngươi mười chiêu!
Phong Dương tức lên trước thái độ cuồng ngạo của đối phương, liền xông vào tả chưởng hữu chỉ tấn công ào ào, chớp mắt đã thấy qua mười chiêu. Thế nhưng, Phong Dương không chạm tới được một cọng lông chân của Chu Mộng Châu, thậm chí tay chưởng, tay trảo cũng không đánh trúng lai áo đối phương.
Chu Mộng Châu tính đúng mười chiêu, đột nhiên tung người nhào ra ngoài, trầm giọng quát:
- Đã đủ mười chiêu, ngươi chú ý!
Phong Dương là hạt giống trong đời chữ Phong, được đích thân sư tổ Hoa Nguyệt Đầu Đà, và Bạch Lịch sư phụ truyền thụ võ công. Gã chăm cần khổ luyện, được coi là hạng cao thủ nhị lưu trong Thiếc Ngõa Tự. Lần này được dịp tỉ đấu, gã hết sức thi thố, thứ nhất là để thể hiển bản lĩnh của mình trước đồng chúng, thứ hai là muốn dụng xem pho Bách hoa chưởng pháp của mình đã luyện thành đến đâu, thắng bại chỉ là chuyện thứ yếu.
Lúc này nghe Chu Mộng Châu hoàn chiêu, liền biến chưởng pháp thành nửa công nửa thủ, tiếp tục bổ vào người đối phương.
Hoa Nguyệt Đầu Đà ngồi xem không ngừng gật đầu hài lòng khi thấy Phong Dương thi triển pho Bách Hoa chưởng pháp do mình sáng ra thuần thục hữu lực như vậy.
Chu Mộng Châu chỉ muốn đấu với Hoa Nguyệt Đầu Đà, cho nên căn bản không để ý quan tâm đến pho chưởng pháp của Phong Dương là bao. Mặc dù chưởng chiêu uyên ảo thâm diệu, nhưng Phong Dương nội công có hạn, nên chưa phải là đối thủ của chàng.
Lúc ấy chỉ hơi dừng chân, ngưng thần phát chưởng bình thường, nhưng hai luồng chưởng lực dũng mãnh đẩy ra.
Phong Dương cả người đang bổ tới, tự dưng bị hai luồng kình phong như ba đào hải lăng ập vào đẩy bắn người về sau mấy bước, mặt tái mét đờ người bất động.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng đã nhận ra bản lĩnh của Chu Mộng Châu, bèn trầm giọng ra lệnh:
- Đệ tử hàng chữ Phong thoái lui!
Hai gã còn lại chưa kịp đấu, nhưng nghe vậy liền ứng thanh “dạ” một tiếng rồi cùng với Phong Dương thoái về sau. Lập tức ba vị tăng hàng chữ Bạch tiến ra thế chỗ.
Chỉ nhìn thần thái tướng mạo trầm ổn của họ, Chu Mộng Châu cũng nhận ra bọn họ võ công, tâm pháp đều vượt hẳn bọn chữ Phong, lúc ấy có chút để tâm đề phòng.
Ba vị tăng chữ Bạch vây lấy Chu Mộng Châu vào giữa, trên tay mỗi người nắm một cây thiền trượng.
Hàng chữ Bạch là đạo trưởng hàng thứ nhì trong Thiếc Ngõa Tự, người đứng chính diện với Chu Mộng Châu phép hiệu Bạch Tĩnh, người cánh trái hiệu Bạch Minh, và người kia là Bạch Định.
Bạch Tĩnh nắm chắc thiền trượng, trầm giọng nói:
- Pho Hợp bích trượng pháp này tuy không đáng gọi là độc bộ vũ nội, uyên thâm tuyệt học, nhưng uy thế cũng đủ người kinh tâm, ngươi có thể đỡ được năm mươi chiêu?
Chu Mộng Châu ngang nhiên nói:
- Ta giữ trong một trăm chiêu xem sao. Nếu trong trăm chiêu mà bại thủ, thề từ nay về sau không dụng kiếm nữa!
Chu Mộng Châu lòng khát khao lấy lại uy danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm của phụ thân ngày xưa, nên rất muốn dùng kiếm chấn thiên hạ, bởi thế mới dõng dạc tuyên bố hào hùng như thế.
Chúng tăng cả trăm người nghe thế đều “ồ” lên một tiếng vừa kinh ngạc vừa có chút tức giận vì sự cuồng ngạo của chàng.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cười nhạt, nói:
- Ngươi khẩu khí thật lớn, Bạch Tĩnh, Bạch Minh, Bạch Định nghe đây, sư thừa của hắn là vị cao tăng nhất đại, các ngươi cứ việc xuất hết tuyệt học lĩnh giáo!
Ba vị tăng chữ Bạch ứng thanh “dạ” ran một tiếng, rồi nhất tề động thiền trượng, tạo thành một vòng trượng ảnh, chưa tấn ngay mà quay vòng quanh người Chu Mộng Châu.
Pho Bích hợp trượng pháp này là một trong tuyệt học của Thiếc Ngõa Tự, có một số tăng sinh chỉ nghe danh chứ chưa một lần nhìn thấy thế trượng. Lúc này đều tập trung nhìn thế trượng của bọn ba người chữ Bạch.
Chu Mộng Châu kiếm đã cầm tay, người bất động, thần tình tập trung nhưng không loạn, biết chưa đến lúc đối phương ra tay, cho nên chưa động chiêu. Tuy thế trong lòng chàng đã chuẩn bị sẵn pho Hộ thân kiếm pháp của Thiên Lãng Tử truyền thụ.
Đột nhiên Bạch Tĩnh thét lớn một tiếng, bóng thiền trượng lập tức như lưu sinh đổi ngôi, vun vút tập trung vào người Chu Mộng Châu.
Thế nhưng, đúng ngay sau tiếng thét, quanh người Chu Mộng Châu loang loáng một màn kiếm ảnh, chung thủy đều đánh bật những ngọn trượng cả hư lẫn thực văng ra ngoài.
Bấy giờ trước mắt chúng tăng, không còn nhìn rõ bóng người, đâu là trượng, đâu là kiếm, mà chỉ thấy ba bóng cà sa thành vệt vàng cùng với kình phong của thiền trượng quay vòng như chiếc vụ. Chính giữa là một bóng áo trắng như vệt khói, phủ quanh là ánh thép sáng ngời ngời.
Đến như Hoa Nguyệt Đầu Đà là người sáng lập nên pho Hợp bích kiếm này mà nhìn cũng phải nhíu mày nhăn mặt. Căn bản lão chưa nhận ra được Chu Mộng Châu dụng pho kiếm pháp cổ quái nào để phòng thân kín đến thế.
Hộ thân kiếm pháp thật ra chỉ là cách gọi của Thiên Lãng Tử, người đã nghĩ ra pho kiếm pháp kỳ ảo như vậy. Trong pho kiếm, chiêu thức không nhiều, nhưng vì chỉ thủ chứ không công, cho nên đường kiếm lập đi lập lại theo cầu tính. Kiếm cả thảy chỉ năm thức, dựa theo Ngũ hành tương sinh, tương khắc mà chế ra. Thượng chiêu là Bắc Phong Tảo Tuyết, thủ thượng bộ, hạ chiêu là Nam Hỏa Phần Nham, hữu chiêu Đông Lãnh Trực Chu, tả chiêu Tây Đoài Án Địch và trung chiêu Trung Thổ Trấn Ma. Tuy phân làm năm chiêu đông, tây, nam, bắc và trung ương, nhưng mỗi chiêu phát ra đều thủ kín toàn thân, chỉ có điều tùy theo thế công đối phương mà biến hóa thiên nhiều về bên này hay thiên nhiều về bên kia mà thôi.
Chỉ năm chiêu, nhưng trong từng thế kiếm đều có phân khởi, thừa, thủ, giải bốn giai đoạn. Năm chiêu có phần tiền hậu thứ tự, nhưng khí vận dụng thì bất luận, thuận đâu biến đó, mà vẫn liên hoàn như đúng thứ tự của nó, đó chính là chỗ ảo diệu của pho Hộ Thân Kiếm Pháp.
Chu Mộng Châu ở giữa múa kiếm phòng thân, kín đến nước tạt ngang cũng không lọt vào nổi. Vừa đấu chàng vừa nhẩm đếm từng chiêu trượng của đối phương.
Qua đến chiêu thứ chín mươi, trong lòng đã tính toán, đang ở thế kiếm Trung Thổ Trấn Ma, chàng liền phá chiêu bằng thế kiếm trong Đạt Ma kiếm pháp. Chỉ nghe “Koong” một tiếng, thực

