watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Chương 6 Chap 6. Mùa đông, tuyết rơi dày đặc cả Bắc Kinh. Trên mái và sân trường Havin bị tuyết phủ đầy, dày đặc. Nhưng một trường dành cho những học sinh con nhà giàu thì chắc chắn đầy đủ hơn những trường khác. Mỗi lớp học, phòng giáo viên, phòng hiệu trưởng, canteen, nhà thể chất và các phòng của kí túc xá đều được trang bị những chiếc máy điều hoà 2 chiều đắt tiền. Không những thế, nó còn có cả lò sưởi ở nhà thể chất. - Này! Sao cậu lại mặc như đang mùa hề vậy? – Alex hỏi nó. Trong phòng có cả Kai và hắn. - Thì trong kí túc xá đang là mùa hề mà. Mặc thêm để nóng chết à. – Nó trả lời. Những lúc như thế này, nó không bị anh nó cốc đầu vì tội aă nói trống không với bậc trên. (Nó ra sau anh nó 8 phút). - Tôi bó tay với cậu rồi đấy. – Kai nói. Nó bỗng bật dậy và đi tìm thứ gì đó. - Cậu tìn cái quái gì vậy? – Kai hỏi. - Tìm băng y tế. – Nó trả lời. - Để làm gì? - Để bó tay. - Bó tay là sao? - Thế vừa nãy cậu chả bảo bó tay với tôi còn gì. Giờ cả phòng cười ha hả vì sự hài hước của nó. Sau đó nó còn chọc cười mọi người tiếp cho đến khi điện thoại của nó reo. Nó nhìn số điện thoại rồi dđ ra ngoài nghe. - Phúc! Là cậu à? Gọi cho tớ có chuyện gì không? – Nó nói với người tên Phúc ở đầu dây bên kia. Phúc. Tên đầy đủ là Trương Hiệu Phúc, là bạn thân của nó ở bên đó. Ba Phúc là bạn thân của ba nó. - Gọi điện để thông báo cho cậu một tin. – Phúc trả lời. - Tìn gì? Tin vui hả? – Nó hỏi. - Ừ! Tin vui. Đó là tớ sắp đến thăm cậu. Tớ sắp đến Bắc Kinh rồi. Tuy bây giờ đã tối. Nhưng còn hơn là đi nửa đêm. Ít ra, về đến Bắc Kinh, tớ có thể ngủ luôn. - Cậu lúc nào cũng ham ngủ. Cẩn thận thành con lợn quay đấy. - Haha! Yên tâm đi! Tớ ăn ngủ rất điều độ. Hôm nay là ngoại lệ thôi. Mà hình như ba cậu nói là cậu học trường Adeny hả? - Hả? Ừ. - Chủ nhật tớ đên rủ cậu đi chơi nhá. Mà tớ sẽ vào trường Havin. Chắc học cùng lớp với anh cậu đấy. Trời! Nếu Phúc mà học trường Havin thì nó chết mất. Nhưng nó không có cách nào để Phúc học trường khác cả. - Ừ… Cậu… học tốt ở đó nha. – Nó nói ngập ngừng. - À! Cậu còn dùng tên Jun không? Trước cậu cứ bắt mình gọi cậu là Jun. Trông con trai lắm. - Thôi! Không cần đaâ. Giờ gọi mình là Vi đi. Triệu Tiểu Vi. - Ừ! Thế nhé! Máy bay đang hạ cánh. Chủ nhật gặp nha. Bảo với Lâm là thứ 2 tuần sau phải chào đón tớ nồng nhiệt đấy. Bye. - Bye. Nó tắt máy rồi định vào trong phòng thì… - Úi! Ơ! Kai! Cậu định về phòng à? – Nó hỏi. Nó định quay đầu vào phòng suýt nữa đụng phải Kai. - Ừ. Mà tuần sau có bài kiểm tra cuối kì. Nhớ cố gắng đấy. – Kai dặn dò nó rồi về phòng. Nó vào phòng để kể cho anh nó nghe. Anh nó cũng không giải quyết như thế nào nên đành để cho Phúc biết. Mười hai giờ đêm, vẫn có một chàng trai đang chằn chọc không ngủ được ở phòng 203. Đó là Kai. Lúc Kai về phòng cũng là lúc nó nói tới chỗ “Giờ gọi mình là Vi đi. Triệu Tiểu Vi”. “Hoá ra là cậu. Cậu là cô gái đó. Cậu là em gái sinh đôi của Alex. Tại sao cậu lại ở đây chứ?” Chương 7 Chap 7. Ở sân bay, chuyến bay từ New York sang Bắc Kinh vừa đáp xuống. Một người con trai đang chờ lấy hành lí. Cậu ta có thể nói là rất đẹp trai, body chuẩn, gương mặt đẹp. Mấy đứa con gái đi qua đều nhìn chằm chằm không dời. Cậu ta lấy hành lí xong rồi đi ra cổng bắt taxi đến trường Havin. Lớp nó ồn không thể tả. Tại cũng sắp nghỉ đông rồi, đứa nào đứa nấy đều có kế hoạch riêng. Có đứa thì rủ bạn về nhà chơi. Đứa thì sang nước ngoài chơi, nước nào đang là mùa hè thì càng tốt. Còn nó thì chắc nằm bẹp ở nhà anh nó mất. - Ê! Năm nay sang nhà Ray chơi đi. Nhà cậu ta vừa mới xây cái bể bơi đó. – Kai nói. - Mày bị hâm à? Mùa đông mà nghĩ đến bể bơi. Mày định thành cái tượng băng ở nhà nó chắc. – Alex cốc một cái vào đầu Kai. - Thế nhà cậu ở đâu hả Jun? Bọn tôi đến chơi… - Kai như vừa biết mình lỡ lời vì đã biết nó là con gái nên không nói nữa. - Nhà tôi á! Tôi ở mai đây nay đó thôi. Tôi vừa mới nhờ ba tôi mua căn nhà ở đây. – Nó nói. Bỗng cô giáo vào. Theo sau là một học sinh mới. - Cả lớp trật tự. Hôm nay chúng ta có học sinh mới. – Giọng cô giáo to nhưng đều đều. – Đây là Levin. Học sinh mới từ New York chuyển về. Các em hãy cố gắng giúp bạn ấy. Em hay ngồi cạnh Jun. - Jun ạ? – Levin (Phúc) hỏi lại rồi nhìn về phía cái đứa đang ngủ gục trên bàn. – Vâng. Có thể Levin đang nghi ngờ cái người tên Jun nhưng cậu gạt ý nghĩ đó đi vì nó là con gái, không thể học trường này, trừ khi... Levin ngồi vào chỗ cạnh nó. Nó thì gục xuống bàn giả vờ ngủ nhưng lo lắng. Alex cũng lo lắng như nó. Nó không thể cứ gục mãi xuống bàn như vậy được. - A! Alex! Lâu quá không gặp. – Levin nhìn thấy Alex liền cười chào hỏi. - Ừ! Lâu quá không gặp. – Alex cũng chào hỏi lại. – Giới thiệu với các cậu. Đây là bạn thân của tớ khi ở New York. - Chào cậu. Tôi là Kai. Đây là Ray. – Kai vui vẻ giới thiệu. - Chào cậu. – Ray chào lại cho có lệ. Cảm giác là Levin đã quay đi, nó từ từ ngẩng đầu lên rồi nhìn sang Levin. Levin không hề hay biết gì. Bỗng cậu ta nhìn sang nó, chỉ tay vào nó, rồi hỏi: - Ai đây? - Đây là Jun. Học sinh mới thứ hai của trường. Cậu là học sinh mới nhất. – Alex trả lời. - Thể hả? – Quay sang nó. – Này anh bạn! Quay ra đây đi để tôi nhìn cái mặt. - Cậu ta không thích cho ai nhìn mặt mình đâu. – Kai nhanh nhảu nói. Alex ngạc nhiên nhìn cậu ta và tự hỏi Kai biết một ít nào chưa. Nhưng có lẽ Alex đã có câu trả lời: Kai đã biết nó là con gái. - Ừ! Đúng đấy! Cậu ta không thích đâu. – Alex liền lia lịa a dua theo nhằm bảo vệ em mình khỏi cái mắng té tát của “thằng bé” Levin. - Lạ ta! Bình thường cậu ta đâu có thế. – Hắn không biết gì phản bác. Kai và Alex biến sắc đập cậu ta một phát. Cậu ta kêu lên đau điếng. Nhân cơ hội đó, Levin kéo nó quay lại. Nó nhanh chóng lấy tay che mặt lại. - Này! Cậu bỏ tay ra được không. Không nhìn thấy mặt cậu đâu cả. – Levin nói. Nó không nói gì. Vẫn che mặt. Alex và Kai ngăn cản Levin. Hắn ngồi thừ ra không hiểu gì. Levin cứ cố kéo tay nó ra. Bỗng nhiên Kai có điện thoại, Alex thì bị Levin cấu vào tay la oai oái. Thừa cơ, Levin kéo tay nó ra. Levin cứ nhìn nó chằm chằm và nhăn mặt lại. Vừa bỏ tay ra thì nó cúi xuống. Levin giờ lại mất công nâng cái đầu nặng chình chịch của nó lên. Alex do ngăn cản nên lại bị Levin cấu vào tay một cái nữa nhưng lần này bị chảy máu. Nó lo cho anh nó nên quên mất việc mình đang làm, ngẩng đầu lên. - Cậu có sao không vậy? – Nó hỏi. - Tôi không sao? – Alex trả lời nhưng chợt nhận ra thì đã quá muộn. - JUN! (Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ) Chương 8 Chap 8. Levin nhìn nó ngạc nhiên. - JUN! – Levin vặn volumn hết cỡ. - Hi, Levin! – Nó nhăn nhở nhìn Levin bằng vẻ mặt tội lỗi. - Sao cậu lại ở đây? Sao tóc cậu... Levin chưa nói xong thì bị anh em nhà nó lôi đi. Lôi đến chỗ vắng người nhất trong trường. Dường như không ai biết chỗ này. Đó là một khu vườn nhân tạo rất đẹp nằm sau mấy hàng cây lùm tùm, cao lêu nghêu của trường Havin. Levin bị lôi xềnh xệch như một chú cún bị chủ lôi đi vì tội không nghe lời. - Thả ra! – Levin nói và vùng vằng thoát khỏi hai người đó. Vì đang lôi Levin đi nên hành động đó của cậu ta quả là không sáng suốt. Cậu ta bị ngã, lăn vài vòng rồi úp mặt xuống nền cỏ của khu vườn đó. Mặt Levin dính đầy đất. Cậu ta tức tối lau mặt và đi đến chỗ hai anh em nó, quát mắng té tát: - CHUYỆN NÀY LÀ SAO? JUN! ĐÂY LÀ TRÒ ĐÙA CỦA CẬU HẢ? CẬU CŨNG GÓP PHẦN ĐÚNG KHÔNG ALEX? SAO CẬU KHÔNG NGĂN CẢN EM CẬU CHỨ? SAO KHÔNG NÓI CHO TỚ BIẾT? Hai anh em phải bịt hai tai của mình lại nếu không thì thủng màng nhĩ. Chờ cậu ta bình tĩnh, Alex và nó mới kể hết cho Levin nghe tất cả. - Quản lý Alex á? Ôi trời ơi! Sao cái lý do buồn cười quá vậy? Quản lý anh cậu thì chỉ cần thỉnh thoảng cậu xông vào trường Havin là xong. Đâu nhất thiết phải học trường này. – Levin nghe cái lí do rất chi là vô lí của ba nó. - Thế không phải lí do đó thì là lí do gì? – Nó hỏi. Mặt nhăn như khỉ. - Tớ đâu biết đâu. - Thế mà cứ tỏ ra hiểu nhiều hơn người ta. Nó đá cho Levin một phát. Levin nhăn mặt nhẫn nhịn chịu đau (vì nếu cậu ta kêu đau thì sẽ không còn là “đàn ông đích thực” nữa). Rồi hai anh em nó lại lỗi Levin về lớp như lúc lôi đi. … - Zô đi zô đi! Chúc mừng vì nhóm chúng ta có thêm thành viên mới. – Nó nói! Giờ bọn nó đang ngồi ở một phòng VIP của một quán bar. Nó thì sung hết sức vì có Levin ở đây. Bạn thân lâu ngày không gặp nên cũng phải chào mừng hoành tráng một tý. Kai và hắn nhìn nó mà không thể tin nổi. Nó uống 5 cốc bia, mặt đỏ au mà vẫn tỉnh táo. Levin và Alex nhìn nó trông rất buồn cười. Tửu lượng của nó đâu giống người bình thường. Hai chai rượu mạnh vẫn chưa là gì đối với nó. Ai mà thi uống rượu hay bia với nó thì có mà thua chắc. - Jun có vẻ sung nhỉ? Năm cốc rồi đấy! – Kai thì thầm với Alex. - Cậu ta tửu lượng khá lắm. Có lần uống 4 chai bia vẫn đi học được mặc dù mùi bia nồng nặc khắp lớp. – Alex nói. - Mày có vẻ hiểu rõ Jun nhỉ? – Hắn từ đâu tự nhiên xen vào làm hai thằng giật bắn người. - Ơ tao! Trước nhà tao gần nhà Jun mà. Mày không nhớ tao cũng từ New York về đầy đấy à? – Alex nói. Hắn không nói gì, lại ngồi uống tiếp. Hắn giờ đang ngà ngà say rồi. Mọi người không hiểu tại sao hắn lại uống nhiều đến như vậy. Cũng tầm 9 cốc rồi. Mắt hắn nhìn rất buồn. - Nóng quá! Điều hòa gì dởm thế? Còn nói là phòng VIP nữa. Tôi lên sân thượng hóng mát đây. – Nó nói rồi lên tầng thượng. “Reng…reng…reng…”. Điện thoại của hắn reo lên. Hắn ra ngoài nghe. Mà hình như cũng lên sân thượng nghe cho đỡ ồn. Nó nghe thấy tiếng người lên liền đi ra xa chỗ mình đang đứng làm sao để khuất mắt họ. Nó muốn yên tĩnh hóng mát. Tiếng bước chân ngày càng gần. Cánh cửa sân thượng mở ra. - Tại sao? Tại sao em lại muốn chia tay anh? – Hắn trả lời điện thoại. - … - Vậy ra là em đã phản bội anh sao? Vì tên đó sao? – Giọng hắn lạc đi như đang cố gắng nín tiếng khóc của mình. -… - Anh không cần nghe gì thêm. Nếu em bắt anh chờ đợi thì em nên tìm một người khác. Anh không chờ một người phản bội. Nói xong hắn tắt máy. Hai hàng nước mắt chảy ra nhưng vẫn không có tiếng gì. Nó ở chỗ đó nghe thấy hết. Nó cảm thấy tình yêu sao mà lắm rắc rối. Nó bị thất tình hai lần rồi và không muốn thất tình thêm lần nữa nên nó không yêu nữa vì một khi thất tình thì rất đau. Nó từ từ đi ra phía cửa mà không cho hắn nhìn thấy. Đi ra một cách lặng lẽ… lặng lẽ… “Bộp”. Có cái gì đó chạm vào vai nó. - Á! – Nó hét lên thất thanh. - Cậu làm gì mà phải hét lên thế. – Hắn lấy tay bịt một bên tai. - Cậu làm tôi hết hồn. – Nó vuốt ngực bình tĩnh lại. Hắn bỏ tay xuống rồi đi ra chỗ lan can. Nó cũng ra theo phòng trường hợp xấu xảy ra. - Vừa nãy cậu nghe thấy hết rồi hả? – Hắn hỏi. - Nghe? Ừ! – Nó trả lời. - Tôi luôn như thế. Có người yêu được chừng 2 tháng – 2 tháng rưỡi là bị đá. Số tôi là như thế. Cậu từng như thế chưa Jun? - Tôi hả? Có hai lần thôi! Rồi tôi sợ quá! Không dám yêu luôn. Haha - Ờ! Thế chúng ta cùng cảnh ngộ rồi. Hắn nhìn quánh thấy có ghế liền bảo với nó: - Ra kia ngồi đi! Tôi đứng nãy giờ mỏi chân quá. “Thế cậu tưởng nãy giờ tôi ngồi chắc.” Nó nghĩ rồi đi ra chỗ cái ghế. Nó và hắn ngồi xuống. - Thật ra giờ tôi muốn tìm một người. Có lẽ tôi không có duyên với tình yêu nhưng tôi có duyên với sự sắp đặt. Từ trước đến giờ tôi luôn được ba mẹ sắp đặt cho mọi thứ. Kể cả trường Havin. – Hắn kể. – Ba mẹ tôi có một người bạn ở New York. Họ đã có hôn ước với nhau. Và tôi sẽ cưới con gái họ. - Con gái họ? Là ai vậy? Có xinh không? – Nó hỏi. Nó cũng rất tò mò. - Xinh lắm! Hút hồn mọi người luôn ý chứ. - Tên cô ấy là gì? (http://viptruyen.pro - I love story) Chương 9 Chap 9. - Tên cô ấy là gì? – nó hỏi hắn. Giọng nó có gì đó hơi lạ. - Là Tr… Cái gì vậy trời! Hỏi xong là ngủ luôn là sao? Nó ngủ rồi. Nó ngủ đẹp tựa thiên thần. - Ê! Jun! Cậu định ngủ ở đây luôn hả? Jun! Jun! – Hắn lay nó rồi vỗ vỗ vào mặt nó làm nó chuẩn bị rơi khỏi ghế. Hắn nhanh tay nắm lấy tay nó rồi kéo vào. Kéo mạnh quá nên nó dựa luôn vào vai hắn ngủ ngon lành. - Trời ạ! Mỗi cái đầu thôi mà cũng nặng gớm… - Hắn nhăn mặt vì cái đầu nó làm vai hắn bị đau. Rồi hắn vô tình nhìn khuôn mặt nó được ánh sáng mập mờ chiếu vào. Nhìn rất đẹp và huyền ảo. Bỗng hắn hơi đỏ mặt và quay đi chỗ khác. Tim hắn đập lạ thường. “Mình làm sao thế nhỉ? Không được! Cậu ta là con trai! Là con trai. Mình là một BOY đích thực.” Hắn nghĩ rồi đứng dậy mà không nhớ rằng nó đang ngủ trên vai hắn. Nó bị đập đầu xuống ghế và kêu “A!” một cái. Hắn mới chợt nhớ ra và quay lại xem nó thế nào. - Cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không hả? – Hắn hỏi. Mặt đầy lo lắng. - Tôi không sao! Tự nhiên buồn ngủ rồi lăn ra luôn. Mà vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? – Nó mở mặt hỏi. - Tôi không nhớ! Xuống thôi! Chúng ta ở trên này lâu lắm rồi đấy. Nói rồi hắn kéo nó xuống mà nó không hiểu gì sất. Trước giờ hắn chưa từng kéo nó như thế. Giống như hắn kéo một đứa con gái vậy. Tự nhiên nó thấy tim nó đập nhanh. Và nó không biết rằng, hắn đã kéo nó vào phòng VIP của bọn nó từ bao giờ. - Hai người từ trên kia xuống đấy à? – Alex hỏi rồi nhìn tay hắn đang cầm cổ tay nó. Hắn lúng túng bỏ ra. Nó lúng túng rồi vào chỗ. Levin để ý nó từ lúc nó xuống tới giờ mà thấy khó chịu. Nhất là cái lúc hắn nắm tay nó. - 11 giờ rồi! Về thôi! – Hắn đứng dậy nói. Tất cả cũng đứng dậy và ra về. Hắn đi rất nhanh, không để ý đến những tiếng gọi đằng sau. Levin thì nhìn nó không rời giống như nếu cậu ta rời nó chỉ một chút thôi thì nó có thể đi xa mãi mãi. … Ngày hôm sau… Trường nó sắp có chương trình Noel cho các học sinh. Và giờ, các học sinh phải dọn dẹp lớp học. Mỗi lớp sẽ có một tiết mục ca nhạc, kịch hay cái gì đại loại là giải trí. Hoặc nếu không làm tiết mục gì thì phải tham gia trang trí trường, sân khấu, kinh doanh để lấy tiền cho vào quỹ lớp. Lớp nó chọn phương án an toàn nhất: kinh doanh. Giống như một tiệm café thu nhỏ. Họ sẽ trang trí lớp mình để giống như một tiệm café. Nhóm 5 mỹ nam của nó sẽ lo phần phục vụ. Còn những phần tử thuộc dạng cũng đẹp nhưng không đẹp bằng sẽ ở quầy nước và chức vụ khác. - Em thưa cô! Làm đồng phục của nhân viên phục vụ đi ạ! – Nó đóng góp ý kiến cho phần kinh doanh của lớp. - Phần hát live. – Levin đóng góp thêm. - Tiệm sẽ theo kiểu hoàng gia! – Một học sinh khác đóng góp. - … Có rất nhiều ý kiến đóng góp. Cuối cùng cô giáo gộp hết tất cả lại. - Tiệm café của chúng ta sẽ theo kiểu hoàng gia. Lớp chúng ta toàn mỹ nam nên đồng phục sẽ là theo kiểu hoàng tử. Chương trình hát live sẽ do tất cả lớp chúng ta đảm nhiệm. Ai có năng khiếu thì cứ hát. Cô sẽ không chỉ định. – Cô giáo nói. “Reng…reng…” Chuông đã reo. Cả lớp xuống canteen để “ăn chơi đập phá”. Và sắp có một tiệm café Hoàng Tử ra đời. Chương 9 - 2 Chap 9. “Jingle bells, jingle bells. Jingle all the way. Oh, what fun it is to ride. In a one horse open sleigh. Jingle bells, jingle bells. Jingle all the way. Oh, what fun it is to ride. In a one horse open sleigh…”. Tiếng nhạc Giáng sinh đã vang lên khắp mọi nơi, không trừ trường Havin. Trong khi cả trường đang chuẩn bị sân khấu, các lớp đang chuẩn bị tiết mục, một số lớp đang thực hiện kế hoạch kinh doanh lớp thì lớp nó nhởn nhơ chơi với kí do là đồng phục đã chuẩn bị xong, trang trí thì cũng trang trí rồi. Bàn ghế đã bày sẵn trong lớp từ hồi nào rồi. Các dụng cụ cũng đã có đủ. Giờ chỉ đợi nó và Alex mang mấy chén kiểu hoàng gia về là “ok” rồi. - Hello cả lớp! Cốc chén về rồi đây. – Tiếng nó to từ ngoài lớp vào đến tận cuối lớp cạnh lớp nó. Cả lớp mong ngóng để xem con mắt thẩm mỹ của hai người này như thế nào. - Ủa sao lại có hai loại chén hoàng gia thế này? – Một tên trong lớp nó nhìn hai loại chén. - Cậu ngốc lắm. Những thời gian lễ như thế này, trường ta có cho người ngoài trường vào đấy. Như thế thì chắc chắn có cả một đống đứa con gái đến đây ngắm trai. Loại cốc có màu hồng này là để cho con gái, còn màu vàng hạt dẻ là để cho con trai. Hiểu chưa? Khách hàng là thượng đế. Vậy cứ coi như họ là mấy cô cậu công chúa hoàng tử đi. – Nó giả thích dài dòng mà làm người khác mãi mới hiểu ra. - Cậu cũng thông minh phết đấy nhỉ. – Levin nhìn nó cười cười. Hắn thì ngồi cuối lớp đọc sách. … Buổi chiều, bây giờ mới là lúc lễ hội mới bắt đầu. Cổng trường Havin mở ra. Mọi người ra vào như “đi chợ”. Đa số là phái nữ. Tiệm café của lớp nó cũng bắt đầu hoạt động. Nhìn vào lớp nó, mọi người cứ tưởng tượng rằng đây giống như một nơi trong hoàng gia để uống trà, thư giãn, nghỉ ngơi. Người người tấp nập ra vào lớp nó. Nhóm phục vụ là được mọi người chú ý nhiều nhất. Bộ đồng phục kiểu các hoàng tử và vẻ đẹp mỹ nam của họ làm sáng rực cả căn phòng. Mỗi khi nhóm phục vụ đến gần phái nữ là ít nhất một người trong đó yêu cầu được chụp hình chung. Còn phần hát live thì sao? Không ít người đã lên hát. Khách hàng và thành viên trong lớp đều lên hát. Có người hát dở bị kêu xuống, người hát hay thì lại được yêu cầu hát tiếp trong khi hát nhiều bài quá mà hôm sau khản cả cổ. Cũng có người yêu cầu nhóm phục vụ hát vài bài. Nó đẩy Alex lên hát cùng với Levin. Hồi còn ở bên News York, hai người đó thường ra công viên, đánh guitar hát. Đã có rất nhiều người xem họ hát và khi kết thúc còn có những tiếng vỗ tay, huýt sao rất to. Nó dúi tay vào hai người hai cây guitar mà không hiểu tại sao nó có, nó kiếm ở đâu ra. Thôi thì đành nghe theo nó vậy. Hai người ngồi vào ghế, đặt lên đùi, bắt đầu đánh và hát. Giai điệu và tiếng hát làm ca tiệm đều im lặng. Hay đến không ngờ. Trước giờ người ta chưa bao giờ thấy Alex. Nhưng giờ thì thấy rồi đấy! Hết bài, cả căn phòng tràn ngập tiếng vỗ tay. Người người ra vào nhiều hơn. - Nhờ hai người mà lớp ta chắc chắn sẽ nhiều tiền lắm đây. Cuối năm ăn chơi xả láng chắc tốt ra phết đấy. – Kai làm tay chữ V đặt dưới cằm. Đang làm việc, bỗng có tiếng gọi: - Kai! Ray! Mọi người quay ra nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp đang bước vào tiệm và đến chỗ Kai trước. - Mai Sương! Đến đây làm gì? Mà sao vừa nãy gọi trống không thế hả? – À! Thì là cô em gái “vô cùng dễ thương” của Kai. - Hì hì! Đâu có! – Cô em gái của Kai cười trừ. - Ray! Cậu ra bàn bên kia đi! – Tiếng nó như kiểu ra lệnh hắn. Cô ta nghe thấy tên hắn thì chạy ra bên hắn. - Anh Ray! Để em giúp cho nha nha nha nha! – Mai Sương ra vẻ muốn giúp hắn. - Không! Em là khách! Ra bàn đi! Anh còn làm việc. – Hắn từ chối sự giúp đỡ của Mai Sương. - Cậu ta nói đúng đấy! Cô nên về bàn đi cô bé! Ở đây cho các anh còn làm việc nữa chứ. – Giọng nó ở ngay bên tai Mai Sương. Mai Sương giật mình quay ra làm cái túi cô ta đang xách cũng bay vòng ra. Nó bị đổ khay café nóng. - Ui da! Đau quá! Hình như em bị bỏng rồi hay sao ý? – Mai Sương kêu lên. - Cô chị có ba giọt bắn vào thôi! Người bị bỏng phải là tôi đây này. – Nó chỉ vào người nó. Nó bị café làm ướt nửa người. Tay nó cũng bị café làm hết. Hai bàn tay nó bắt đầu đỏ. Ngoài trừ việc đó ra thì còn việc khác làm mọi người quan tâm là: Tại sao nó có thể tính chính xác đến như vậy? Ba giọt bắn vào tay Mai Sương. - Nhưng… dù gì cũng là tại anh. Tại sao anh lại đứng đằng sau lưng tôi? – Mai Sương cãi. - Tại cô cản trở đường đi. Cản trở việc làm của người khác. – Nó nói lý. - Nhưng mà có nhiều đường đi mà… - Cô nhìn xem có bao nhiêu đường mà bảo nhiều. Có mỗi cái đường chính để đi. - Nhưng dù gì… anh vẫn là người có lỗi! Ai bảo làm tôi giật mình có chủ ý. - Ai có chủ ý hả…? Lúc này Kai và Alex ra ngăn nó. Nó mà không chịu được thì sẽ có trận oánh nhau to đấy! - Bỏ ra! – Nó giằng ra. – Vâng! Thưa tiểu thư cao quý và kiêu căng không biết nhận lỗi kia. Tôi nói trước, cái tính cách của cô sẽ không ai thích nổi đâu. Kể cả tôi. Nói xong nó đưa cái khay cho Alex và bảo Kai dọn dẹp giùm. Sau đó nó ra ngoài để thay quần áo mới. May mà nó dự sẵn trường hợp này, nếu không cũng chẳng có quần áo mà thay. Xong xuôi đâu đấy, nó quay lại phục vụ vui vẻ như trước. “Tôi không muốn chấp một kẻ không đáng chấp như cô. Nếu tôi chấp cô. Triệu Tiểu Vi sẽ mãi mãi không còn là Triệu Tiểu Vi nữa.”
Trang chủ
U-ON - 1