watch sexy videos at nza-vids!
truyen teen hay
DoTa Truyền Kỳ
Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tải miễn phí
Chương 46 Buông tôi ra, đồ dê già…thả bọn họ ra ngay. Nếu không ông cũng sẽ chết!- khẩu súng mini của nó một lần nữa lại thăm viếng cái đầu của lão Kim, nhìn vẻ mặt cương quyết của nó, lão có chút lo sợ…ra hiệu cho bọn thuộc hạ từ từ thả dây xuống. -- Jun, Jimmy…tỉnh lại đi!!!- Nó lay hai người anh, mình đầy thương tích. _ Băng Băng…em đã đi đâu vậy? Làm bọn anh lo quá, sao em lại đến đây?- Jun mừng rỡ khi nhìn thấy nó. -- Em không sao, giờ hai anh đưa Băng Trâm, Băng Trinh ra khỏi đây đi…em đã cho xe đợi sẵn ở ngoài đường lớn rồi. Đi mau đi… _ Vậy còn em? Em đi cùng luôn chứ? -- Mọi người cứ đi trước, em tìm cách cứu Bin rồi sẽ đi ngay…OK. _ Ok, may mắn nhé!!!- Jun ' Jimmy chào tạm biệt rồi dìu Băng Trâm, Btrinh thoát khỏi hang cọp…hai cô bé do sức yếu hơn nên đã ngất lịm. Lợi dụng lúc nó sơ ý lo cho mấy người bạn lão Kim đã tung cú đá hiểm vào tay nó, khẩu súng bay lên không trung rồi rơi mất đâu đó mà nó không tìm thấy, bị đánh nén nhưng nó lấy lại bình tĩnh ngay lập tức…nó và lão Kim ngang tài ngang sức. Lão ta biết đánh mãi thế này cũng chẳng đi đến đâu nên ra hiệu cho bọn thuộc hạ xông vào tiếp sức…đám thuộc hạ của lão dường như càng đánh càng đông, nó đã đuối sức không thể tiếp tục đánh được nữa. Mắt nó mờ đi không còn nhìn rõ…nó thả hồn phiêu bồng theo gió. Mặc cho bọn chúng đánh đấm vào thân hình mảnh mai…máu nơi khóe miệng nhỏ xuống, bọn chúng lôi nó nhốt vào căn phòng cùng với hắn. Lúc này Hera đang ở cùng trong căn phòng đó, ả nhìn nó bị như vậy thì hả dạ lắm…tháo dải băng đen che mắt hắn xuống. Ả muốn hắn phải chứng kiến cảnh này… - Băng Băng…Băng Băng, em tỉnh lại đi.!!!- Hắn muốn nhào vào mà ôm chặt lấy nó nhưng không thể…vì hắn đang bị chói. _ Anh mở to mắt ra mà nhìn nhé, xem tôi thay anh chăm sóc vợ anh như thế nào nhé…ha ha ha.- Ả cười man rợ, lại gần nâng cằm nó lên ráng vào mặt nó một phát tát đau điếng, in hằn 5 ngón tay….Tim hắn nhói đau. - Buông cô ấy ra, con đàn bà đê tiện…!!! _ Anh đang kích thích tội ác trong tôi, anh biết không. Chửi thoải mái đi, tôi sẽ cho nó chết từ từ…từ từ thôi. Ha ha ha….- Ả giật ngược tóc nó ra sau, tát thêm một phát nữa. khuôn mặt trắng mịn đã biến mất, thay vào đó là những vết bầm tím hòa lần với máu. Hắn đau lắm nhưng không biết làm sao đây. - Tôi xin cô, thả cô ấy ra đi. Cô muốn gì tôi cũng làm cho cô…!!! _ Bây giờ tôi hết muốn rồi, anh càng yêu nó thì tôi càng muốn hủy hoại nó. Hiểu chưa??? _ Đủ rồi đấy, ra ngoài đi. Để bọn chúng nghỉ ngơi một chút.- Lão Kim ra hiệu cho ả ra ngoài. Trong căn phòng đó, chỉ còn nó và hắn. Bọn chúng còn một chút nhân từ … tháo dây trói ra cho hắn, hắn chạy lại ôm xiết nó vào lòng…hắn khóc…Vợ hắn lúc này nhỏ bé quá!!! - Băng Băng…anh xin lỗi, tại anh…tại anh tất cả.!!! -- Anh… không sao chứ!!!- đôi mắt nó lờ mờ nhìn thấy hắn, tai nó như ù đi không nghe được hắn nói gì. - Em tỉnh rồi à? Anh không sao hết…em đau lắm phải không…em ngốc quá, em đến đây làm gì. Bọn chúng không dám làm gì anh đâu. -- Không làm gì mà nhìn mặt anh thế này à? Bầm tím hết cả rồi…Xấu trai quá đi!!!- nó gượng cười đưa tay lau vết máu trên khóe môi hắn. Bây giờ thì nó sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ cần được ở bên hắn…người duy nhất cho nó cảm giác ấm áp, được thương yêu…được nũng nịu…được hồn nhiên sống thật với chính mình. - Anh đẹp trai lỡ người ta cướp mất anh của em thì sao hả??? đồ ngốc!!! --Ai rước anh đi dùm em, em thưởng thêm tiền đấy…. - Thật á!... -- Chứ sao nữa, anh tối ngày gây scandal làm em muốn điên cái đầu luôn đó…- nó làm bộ giận hắn. - Thì kệ đi, em nghe người ta nói làm gì…từ giờ em chỉ cần nghe một mình anh thôi, nói em đừng buồn chứ anh sẽ bám theo em hết cuộc đời này đấy…kể cả anh chết anh cũng ám để không thằng nào có cơ hội ve vãn em. Hehe… -- Trời…trời, thả lỏng ra cho em thở chút đi…em không chết vì đau mà sắp chết vì anh ôm chặt quá đấy…. - Không, anh không muốn…lấu lắm rồi mới được ôm vợ thế này đấy…cho em chừa cái tội muốn tặng anh cho người khác.- hắn cười nhìn nó âu yếm. -- Rồi, từ giờ cho ôm thoải mái luôn nhé…đằng nào thì cũng chết cùng nhau mà…Đúng không??? - Chết sao được mà chết, mình chưa có con nối dõi nên không chết được đâu…A, hay là….!!!- hắn cười nham hiểm. -- Ê..ê, tính giở trò với em hả? Coi chừng em cho mất khả năng sinh sản luôn à nha… - Vợ làm gì mà ghê thế? Anh chỉ định nhân cơ hội hai đứa mình đang rảnh rỗi tiện thể gây dựng luôn thêm thành viên mới thôi mà… -- Sax…anh biết tận dụng cơ hội quá ha, đang lết không nổi còn bày đặt… - Này vợ…! -- Gì? - Nhìn vợ lúc nào cũng đáng yêu nhưng cơ mà đáng yêu nhất là lúc này đấy. -- Tại sao? - Vì lúc này vợ mới chính là vợ, từ giờ vợ cứ thế này nhé…đừng cố tỏ ra mạnh mẽ hay kiên cường gì nữa, nói thật…thấy vợ đanh đá, nói nhiều như này anh lại thấy hay hay. -- Anh muốn chết hả? – Nó nhoài dậy giơ nắm đấm về phía hắn, bị thương khá nặng mà sao chẳng thấy đau thế nhỉ…nó muốn níu giữ khoảnh khắc này. Thôi thì mặc kệ sống chết ra sao…Nhưng trước khi chết phải kéo lão Kim cùng chết mới an lòng. - 12h đêm rồi, có lẽ bọn chúng đã ngủ hết…Em nằm đây nhé, để anh ra xem thế nào.!!! -- Không, để em ra cùng luôn. - Em đi được không đấy? -- Được mà, em ổn rồi… - Ừ, cẩn thận nhé.-(Mọi hành động của tụi nó đều phải rất nhẹ nhàng) Cạch…(nó dẫm phải cái cây chắn ngang gần cửa) - Em có sao không? -- Không sao đâu, hình như bên ngoài không có người . - Ừ, đi mau…bọn chúng uống say hết cả rồi. Hắn kéo nó lần đường thoát ra ngoài… -- Tối quá, em chẳng nhìn thấy gì quá. - Đừng lo, cứ đi theo anh là được rồi. Bỗng nhiên cả khu nhà kho sáng bừng, tiếng vỗ tay cộng thêm tiếng cười đểu cáng của lão Kim và bọn thuộc hạ vang lên… _ Khá khen cho bọn mi, vẫn còn sức trốn cơ à.! Ngoan ngoãn mà ở yên đây đi, chẳng ai có thể cứu các ngươi ra khỏi chỗ này đâu…mà làm gì phải khổ vậy nhỉ, chỉ cần đặt bút kí vào tờ giấy này là hai ngươi sẽ được an toàn ngay thôi. -- Được…ông thả anh ấy ra trước đi, khi nào anh ấy được an toàn tôi sẽ kí.!!! _ Ha ha ha, có vậy chứ…Chiens(Lão gọi 1 tên thuộc hạ).!!! _ Dạ…. _ Đưa nó ra ngoài cho tao.!!! _ Ông bị điên à, anh ta là của tôi…(Hera từ bên trong bước ra). Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà...ở đây tôi mới là người quyết định số phận của anh ta. -- Ai đây ông Kim? Nhân tình mới của ông à?- nó nhếch mép mỉa mai. _ Cô thật sự không biết cô ta là ai, hay đang giả vờ không biết vậy…? nếu cô không biết thật thì tôi nói cho cô biết nhé…cô ta, là nhân tình của chồng cô đấy. Ha ha ha… Nó quay sang nhìn gương mặt đang lo lắng của hắn…nó biết hắn khó xử trong tình huống này, mặc dù rất giận nhưng nó vẫn tỏ ra bình thản… -- Oh, hình như cô ta là ca sĩ hả?...nói thật, tôi sẽ chẳng biết cô là ai nếu cô không bày ra mấy trò tạo scandal với chồng người khác…cô nổi tiếng bằng cách dựa vào thân xác đàn ông à? Thật là đáng để khâm phục đấy….!!! Chương 47 _ Cô câm ngay, nếu không vì cô cướp mất anh ấy của tôi thì việc gì tôi phải bày ra mấy trò mất mặt này…Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ giết cô cho coi.!!! -- Tôi cướp anh ta…hưm, nực cười quá. Anh ta chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết, lần này thì cô suy luận sai hoàn toàn rồi nhé…Đừng có lấy anh ta ra làm áp lực với tôi, bây giờ tôi chỉ muốn anh ta biến ngay khỏi tầm mắt của tôi thôi…cô hiểu chưa, đồ ngớ ngẩn.!!! Mà thôi, cô chẳng đủ tư cách nói chuyện với tôi đâu…cô chỉ có bề ngoài thì đẹp còn trí thức của cô thì xấu tệ đấy cô à…ha ha ha. _ Ax, cô muốn chết hả…tôi thật không hiểu tại sao anh ấy lại yêu được một người quái dị như cô(Hera quay sang chỗ hắn suýt xoa)…Đó, anh thấy chưa. Anh vì cô ta mà suýt mất mạng vậy mà cô ta muốn anh biến khỏi tầm mắt cô ta…cuối cùng cũng chỉ có em mới là người yêu anh nhất thôi đúng không? Về bên em nhé, em sẽ thả anh ra.!!! Chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc…được không. Mắt hắn xoáy sâu vào Nó…không biết đến bao giờ hắn mới hiểu hết được con người nó đây…Có lúc hắn tưởng như đã nắm chặt được đôi tay nó, nhưng lúc này đây sao hắn thấy ở gần ngay nó mà như cách xa ngàn dặm. Tình yêu hắn dành cho nó lẽ nào nó không cảm nhận được thật sao… - Nếu em đã không cần anh nữa, thì anh sẽ dời xa em…Nếu em đã quyết định buông anh cho người khác anh cũng không muốn níu kéo em làm gì, anh chỉ muốn nói câu cuối cùng…Chúc em hạnh phúc với những gì em đã chọn.!!! _ Anh quyết định đúng lắm, từ giờ em sẽ là người chăm sóc anh thay cô ta…-Hera cười rạng rỡ. -- Ông Kim, làm ơn mang anh ta ra khỏi đây giúp tôi. Anh ta nói linh tinh làm tôi đau đầu quá.!!!( Cả 2 đều đang rất đau lòng vì những gì vừa nói ra…giữa hai người họ luôn luôn tồn tại một khoảng cách khó kéo lại được) _ Được, được…Bọn bay, lôi hắn ra ngoài…thả cho hắn đi đi.!!! _ Dạ, ông chủ.!!! _ Buông anh ấy ra, anh ấy là của tôi. Không ai được mang anh ấy đi hết.!!!- hera lôi hắn lại. -- Ông Kim à, nếu ông muốn có chữ kí của tôi…thì làm ngay theo lời tôi nói, cô ta làm tôi điếc tai quá à… _ Lôi cô ta vào phòng, nhốt lại cho ta.!!! _ Dạ, rõ…!!! Hắn quay mặt đi …tim đau nhói, nhìn lại khuôn mặt đang đanh lại của nó…không một chút cảm xúc, Ừ!!! Có lẽ hắn không phải là người nó cần, nên kết thúc sớm thôi…để hai bên cùng vơi bớt đi gánh nặng.!!! Trước khi đi hắn không quên nhắc nhở nó…. - Băng Băng, em không được kí.!!! -- Kí hay không là việc của tôi, cần anh lo sao…Ra khỏi đây ngay đi!!! - Em quên Ba đã chết như thế nào rồi sao? Còn cả cô em nữa…mối thù này em không trả được thì để anh làm thay cho. -- Anh im đi…lôi anh ta ra ngoài cho tôi.!!!(Nó quay sang bọn người của lão Kim hét lớn). - Băng Băng…Băng Băng, không được kí…nhất định không được kí.!!!- giọng nói của hắn khuất dần trong bóng tối. _Thế nào cô bé, giờ thì kí đi chứ…!- lão Kim đưa cho nó tờ giấy chuyển nhượng tài sản, nó giật lấy… xé ngay trước mặt lão. -- Ông nghĩ tôi sợ chết đến thế sao? Ông nhầm to rồi…con cáo già ngu xuẩn.!!! _ Cô không định đùa tôi đấy chứ? -- Không phải định đùa…mà là thật đấy, lão già bẩn tính!!! _ Mày nói cái gì??? Xem ra tao đang đùa với một con chó con rồi thì phải…Công nhận tao cũng hơi khinh xuất để đến độ chó con nó liếm lại mặt mình!!! Bây giờ cho mày chọn…một là kí và được sống, hai là không kí và tự kết liễu…dù gì thì khi hôm nay mày cũng khó sống mà ra khỏi đây, khi mày chết cái công ty đó cũng thuộc về tao thôi…con bé ngu ngốc ạ.!!! -- Cách thứ hai có vẻ hợp lý hơn đấy…nhưng trước khi chết, tôi muốn…. _ Muốn gì cứ nói, nếu giúp được tao sẽ giúp…nể tình ba mày ngày trước cưu mang tao, tao sẽ giúp mày hoàn thành tâm nguyện cuối đời…ha ha ha. -- Tôi muốn…kết liễu ông trước đã, đồ vô liêm sỉ…(Vừa dứt lời nó giật ngay cây gậy của tên thuộc hạ bên cạnh lao vào lão Kim đánh tới tấp, lão ta bị đánh bất ngờ nên cũng bị dính vài đòn…thấy ông chủ bị thương bọn thuộc hạ của lão bắt đầu xông lên) Bọn chúng đông không đếm xuể, trong khi nó lại đang thương tích đầy mình…nó quỵ xuống thầm nghĩ…\\\" mệt quá, muốn ngủ một giấc thật dài…thật dài, để khi tỉnh lại sẽ không còn phải thấy cảnh này nữa\\\"… _ Thế nào, muốn kí hay muốn tiếp tục đây…(lão Kim lại gần nhấc cái cằm nhỏ xinh của nó, cười sung sướng…nó ngước đôi mắt long lanh đầy thù hận nhổ nước bọt đầy máu vào mặt lão.) _ Con ranh này, đánh nó tiếp cho tao…đánh chết nó đi cũng được. Tao không cần tới nó nữa.!!! Bọn người của lão Kim bị thiệt hại đáng kể, nhưng tên này gục lại có tên khác xông lên…nó có giỏi đến mấy cũng không đánh lại được bọn này… Chương 48 Băng Băng…Bọn anh đến rồi đây.!!(Tiếng của Jimmy vọng từ ngoài cửa…Toàn bộ anh em bang Thanh Long rầm rộ bước vào). _ Chị à, chị không sao chứ!!!- Băng Trinh sốt sắng hỏi nó. -- Chị không sao…Cám ơn các anh em đã đến giúp sức, Băng Băng này cảm kích vô cùng.!!! Cám ơn.!!!- nó cúi đầu về phía mọi người, xúc động…cuối cùng thì nó cũng không đơn độc. _ Anh em, xông lên…trả thù cho Bang Chủ.!!!- Jun chỉ đạo, tất cả xông lên cùng lúc…tiếng dao kiếm va vào nhau xoang xoảng…hàng loạt người gục ngã, lê lết trên nền nhà đầy máu…lão Kim hoảng sợ đã bỏ chạy.!!! -- Jimmy, giải quyết chỗ này dùm em…!!! _ Ok, cẩn thận nhé. Anh lo xong vụ này sẽ đến giúp em.!!! _ Chị…cầm lấy cái này đi.!!!- Băng Trâm đưa cho nó một khẩu súng. -- Trời, em tìm thấy nó ở đâu vậy? Chị tìm hoài mà không ra đó.!!! _ Lúc vào đây, em vô tình nhìn thấy một tên thuộc hạ đang cầm nó…Em biết khẩu súng này rất quan trọng với chị lên em phải lấy cho bằng được để trả cho chị đấy.!!! -- Ok, cám ơn em nhiều…Cẩn thận nhé!!! _ Dạ, chị cũng vậy!!! ………. Lão Kim nhanh chân lẩn vào góc khuất nào đó, làm nó tìm hoài không thấy…Trên sân thượng của khu nhà sập xệ, lão ta đang tìm cách nhảy sang tòa nhà bên cạnh…Nó nhanh tay rút súng chĩa về phía lão… -- Ông nghĩ lần này ông lại may mắn thoát chết à??? Lão ta đứng khựng lại, khuôn mặt có đôi chút biến sắc… _ Cô cứ bình tĩnh, chúng ta có thể thương lượng mà.!!! -- Loại người như ông mà cũng biết dùng từ thương lượng sao, câm cái miệng thối của ông lại đi…đồ khốn.!!! _ Con nhãi, nhìn lại đằng sau mày đi. Xem ra lần này tao lại là người may mắn hơn mày rồi.!!!- Lão nhếch mép cười mỉa mai. Nó quay người nhìn lại thấy Hera cũng đang cầm một khẩu súng chĩa về phía nó, nở nụ cười khiêu khích… _ Hera bắn nó đi…!- Lão Kim nhìn ả ta thúc giục. _ Ông im đi, chờ tôi bắn cô ta xong. Rồi sẽ đến lượt ông đấy.!..(Ả nhìn nó đầy thù hận)- Sao hả? Tôi đã nói tôi sẽ giết cô đấy, lên giọng dạy đời nữa đi…Hôm nay tôi sẽ đòi lại những gì thuộc về tôi, cô chết đi Bin sẽ là của tôi mãi mãi, bởi vì chỉ có tôi mới xứng đáng với tình yêu của anh ấy thôi.!!! -- Cô nói hay nhỉ, đã bao giờ tôi níu kéo anh ta đâu…cô cứ thoải mái mà yêu đi. Chỉ có điều,…cô tầm thường quá nên anh ta chán cô là phải rồi. _ Mày nói cái gì, thật quá quắt…anh ấy sẽ vẫn yêu tao nếu mày không xuất hiện. Xem hôm nay tao sẽ xử mày thế nào đây…Bùm(tiếng súng vang lên chát chúa)…Á.!!! -- Là cô ép tôi đấy nhé, đối với người chưa dùng súng bao giờ như cô thì tôi chỉ cần 1 giây để hạ gục. Lo mà chăm sóc bản thân đi…cô không làm gì được tôi đâu. _ Mày được lắm… Tao thề sẽ giết mày!!!(Hera ôm cánh tay bị nó bắn trúng, đang rỉ máu…miệng rít lên từng tiếng). _ Ha ha ha, hai đứa chúng mày thật là ngu ngốc, giờ này mà vẫn còn tranh giành nhau thằng oắt đó à…Mở to mắt ra mà nhìn đi, nó sắp về thế giới bên kia rồi đấy.!!! Cả nó và ả ta cùng nhìn về phía lão Kim chỉ… -- Nhất Bảo!!!...Ông, đồ khốn.!!!- nó thốt lên giọng đầy giận dữ khi nhìn thấy hắn đang bị treo lơ lửng bên trên một chiếc thùng chứa đầy dầu hỏa…chỉ một sơ xuất nhỏ là hắn sẽ chẳng còn cơ hội sống sót…chiếc đèn cồn đang dần dần đốt cháy sợi dây và khi dây đứt sé kéo theo ngọn lửa…Kết quả, mọi thứ sẽ nổ tung.!!! Lão Kim thật là ghê ghớm. _ Mày phải biết rằng tao không dễ mắc lừa mày mới phải chứ, mày thằng đó chẳng có ý nghĩa gì với mày…nhưng nhìn ánh mắt mày và nó tao cũng đủ hiểu tình cảm giữa chúng mày tiến triển ra sao rồi, cũng đừng tự trách bản thân mình ngu ngốc…tao chỉ phục tao quá thông minh thôi…ha ha ha.!!! Truyện tiểu thuyết Nữ bang Chủ (full) Chương 49 -- Lão già khốn kiếp….Bùm.(tay nó vô tình bóp cò súng không thương tiếc, lão Kim cũng nhanh không kém…lé được phát đạn nằm rạp xuống đất, cướp khẩu súng của Hera khi nãy bắn nó bất ngờ, thật may mắn nó lấp nhanh vào tấm sắt lớn gần đó.) Tòa nhà đang bắt đầu rung chuyển, dường như cái nhà kho cũ nát này đang chuẩn bị sập xuống….Súng trên tay lão Kim rớt xuống, lão tính bỏ chạy thoát thân nhưng nhanh như cắt nó nổ súng bắn vào chân phải của lão, mọi thứ càng rung chuyển mạnh hơn khiến nó cũng không thể giữ nổi khẩu súng trên tay mình…bờ tường đổ ập lên chân nó làm nó ngã quỵ, cách đó chỉ khoảng 50m lão Kim đang cố lết thoát khỏi chỗ này….tình thế đang rất cấp bách. Nó cố đẩy tảng vữa to đè lên người nó nhưng xem ra không đơn giản chút nào…Lão Kim sắp chạy thoát, sợi dây treo hắn cũng sắp đứt…Lẽ nào đành nhắm mắt, buông tay… -- \\\"Không thể được, cố lên nào... mày làm được mà Băng Băng, cố lên…trả thù, phải giết lão ta\\\", gắng hết sức có thể…nó đẩy được thoát được khỏi đông đổ vỡ, trời giúp nó…Lão Kim vừa bị một thanh gỗ lớn đè lên người, mảng tường bằng kiếng sập xuống vỡ vụn thành từng mảnh… cũng đang cố thoát thân. Nó lết đôi chân khập khiễng nhặt một mảnh thủy tinh vỡ cầm trên tay… Chỉ còn chút xíu nữa lão Kim sẽ thoát…đôi mắt lão rơm rớm nước nhìn nó van lài. _ Xin cô, đừng giết tôi…Tôi còn phải nuôi hai đứa con nhỏ cùng gia đình bên vợ. Nếu tôi chết họ cũng sẽ không sống nổi mất, tôi biết cô là người lương thiện mà...hãy tha cho tôi một con đường sống, tôi hứa sẽ không làm điều gì có hại đến cô nữa.!!! -- Câm mồm đi, lúc ông làm hại những người thân của tôi sao ông không nghĩ sẽ có lúc ông bị thế này đi…bản chất thối tha của con người ông lấp đầy đi tình thương ông giành cho gia đình rồi sao, ông sống vì họ hay là vì ông…hả đồ khốn.!!! _ Tôi xin cô, mọi chuyện là do tôi suy nghĩ nông cạn mà làm ra…Bây giờ tôi hối hận lắm rồi, tôi biết lỗi rồi…cô tha cho tôi đi.( tay lão ta đang cố với khẩu súng bên cạnh, bị nó nhanh chóng phát giác) -- Còn định bắn tôi nữa à, lần này thì đừng hi vọng ông sẽ sống sót…AAA…phập.!!! (nó gồng mình cắm mạnh mảnh thủy tinh vào ngực lão, tiếng hét vang lên chói tai…bàn tay nó tứa máu.) -- \\\"Ba thấy không? Cuối cùng con cũng được mối thù này rồi ba à…Con giỏi đúng không ba\\\"-( Nhếch mép cười…nơi khóe miệng rướm máu, tâm nguyện đã hoàn thành...) Bỗng nhiên nơi nó đứng sập xuống nhanh chóng, làm nó chới với ngã xuống…bàn tay bé nhỏ cố bám trên thành lan can, bọn Jun ' Băng Trinh đang cố đến giúp nhưng lại bị ngăn cách bởi một mảng tường lớn sụp đổ chắn ngang đó.!!! Nhìn xuống dưới thì có vẻ như nếu rơi từ trên này xuống thì cơ hội sống xót là 20%, nó gắng sức chỉ còn một chút nữa là leo lên được….Á Á Á(tiếng kêu thất thanh của nó) _ Sao hả? giờ thì mày tin tao sẽ làm gì được mày rồi chứ!!!- Hera giẫm gót giày lên tay nó, làm nó phải buông một bên tay…cơ hội sống giờ còn 10% -- Đi cứu Nhất Bảo ngay đi, rồi quay lại đây giết tôi cũng chưa muộn đâu.!!! _ Cứu anh ấy xong, anh ấy sẽ ngăn tao giết mày…vì thế mày chịu khó đi sớm một chút nhé.!!! Mày đi rồi sẽ chẳng còn ai tranh giành anh ấy với tao nữa.!!! -- Cô điên rồi, đi cứu anh ấy mau…sợi dây sắp đứt rồi.!!! _ Nhắm mắt lại đi, sẽ rơi nhanh lắm đấy…ha ha ha!!!- Gót giày nhọn hoắt của Ả đang chuẩn bị đặt lên bàn tay còn lại của nó……..AAAAA….tiếng kêu của Ả vọng lại vào khoảng không… Ai đã chuyền cho nó sức mạnh để nó có thể kéo chân cô ta xuống, tình huống khi nãy nó là người nắm chắc cái chết trong tay…Sự bình tĩnh cộng thêm một chút may mắn nó đã dùng cánh tay bị thương kia nắm được bàn chân cô ta kéo xuống.!!! Nó nhanh chóng trèo lên thành lan can chạy ra chỗ hắn…cách đó không xa lắm.!!! Hắn bị treo phía dưới lên không thể nhìn mọi sự việc xảy ra với nó… Chương 50 -- Nhất Bảo…Em đến cứu anh đây.(P/s: Nhất Bảo là tên thật của Bin nhé). - Băng Băng, chạy nhanh đi…chỗ này sắp nổ rồi.!!! Nó bỏ ngoài tai mọi lời hắn nói, bây giờ não nó như không còn hoạt động được nữa. Chỉ làm theo cảm giác mà mà thôi…. -- Cố gắng nhé, em sẽ đưa anh lên nhanh thôi…!!! Chân nó tê đi không còn cảm nhận được từng bước đi…Lao thật nhanh đến chỗ sợi dây, nó vừa đến…sợi dây cũng đứt. Hắn rơi tự do nhẹ như lông hồng… -BĂNG BĂNG, CHẠY NHANH ĐI….NƠI NÀY SẮP NỔ RỒI.!!!- hắn hét lên mong nó nghe thấy, chỉ còn vài giây nữa thôi là tất cả sẽ kết thúc… hắn nhắm mắt lại để chờ đợi những gì sắp đến!!! …… Đột nhiên sợi dây dừng lại, hắn bất ngờ mở to đôi mắt ngước lên trên…chẳng thấy vợ hắn mà cũng chẳng thấy ai? Hắn chỉ biết lầm bầm cám ơn ông trời đã cho hắn được sống, có lẽ do may mắn lên sợi dây vướng vào thứ gì đó.!!! …10 phút sau hắn từ từ được kéo lên. Vừa lên đến hắn đã sốt sắng hỏi han tình hình của nó. - Jimmy, Băng Băng đâu sao không thấy.!!! Jimmy biết ý lánh sang một bên, thần sắc của anh không được tốt cho lắm… _ Băng Băng…ở đó.!- Anh chỉ về phía sau, tiếng Băng Trâm…Băng Trinh đang khóc khe khẽ, Jun quay mặt đi cố chặn cảm xúc khó tả…Nhất Bảo tiến lại gần, anh thật không tin nổi vào mắt mình nữa…(Thay đổi cách xưng hô tý…^o^). - Băng Băng…em sao thế này? Tỉnh lại đi em, tỉnh lại đi…!!!- Đôi tay anh xiết chặt tấm thân đầy thương tích của cô, tim anh buốt quá. Anh đang không hiểu tại sao cô lại ra nông nỗi này…anh đang cần một lời giải thích.!!! _ Anh tránh ra đi, xe cấp cứu đến rồi…Đưa chị ấy vào viện nhanh lên.!!!- Băng Trâm đẩy hắn qua một bên. Tiếng còi hú của xe cấp cứu kêu lên xé lòng, bệnh viện hôm nay thay vào màu trắng tinh khiết thường thấy là mộtt màu đen u ám…Toàn bộ thành viên trong bang đều có mặt trong bộ đồ đen quen thuộc, tất cả dường như đã chuẩn bị tinh thần đón nhận điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, từ ngoài sảnh bệnh viện vào đến phòng cấp cứu là hai dãy vệ sĩ được cắt cử để bảo vệ bang chủ. Đề phòng bọn người của lão Kim đến quậy phá…Tất cả bọn họ đang thầm cầu nguyện cho cô ấy thoát khỏi lưỡi hái tử thần… Nhất Bảo tuy rất mệt mỏi nhưng anh là người lo lắng nhất cho sự sống của Băng Băng… - Jimmy…nói cho mình biết, chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy??? _ Cậu cứ bình tĩnh, ngồi xuống đây đi.!!!- Jimmy nhấn anh xuống ghế trấn an.!!! Băng Trinh lúc này đã không giữ được bình tĩnh chạy lại đánh liên hồi vào người Nhất Bảo… _ Anh còn hỏi nữa à? Nếu không phải tại anh thì chị ấy đâu đến nông nỗi này.! Nói cho anh biết, chị ấy mà có làm sao tôi sẽ giết anh đấy.!- Băng Trinh vừa nói vừa sụt sùi…Jun thấy vậy ôm lấy cô khuyên can… _ Thôi nào em, đâu phải lỗi của anh ấy đâu… Có trách thì chỉ trách lão Kim xảo quyệt kìa.!!! - Jimmy, làm ơn cho mình biết chuyện gì đang xảy ra đi…mình quẩn quá rồi, thật chẳng hiểu đầu đuôi ra sao hết.!!! _ Băng Băng đã giết được lão Kim rồi…! - Vậy tại sao cô ấy bị như vậy.? _ Là vì…lúc ấy sợi dây buộc của cậu sắp đứt, Băng Băng yếu quá không còn đủ sức để kéo lại nên chẳng còn cách nào khác…cô ấy buộc dây vào ngang eo, sợi dây cứ thể kéo lôi cô ấy đập liên tiếp vào thành lan can và vướng vào một bờ tường chắn ngang đó…Nên cậu mới không bị ro xuống thùng dầu phía dưới….Bác sĩ nói cô ấy bị đa chấn thương…có lẽ…- Giọng Jimmy trùng xuống. - Vậy lúc đấy các cậu ở đâu mà không ngăn cô ấy lại.??? ............. _ Bọn mình lo đối phó với bọn thuộc hạ của lão Kim, khi lên đến nơi thì tòa nhà lại bị sập chắn ngang lối đi. Phải mất một thời gian ngắn bọn mình mới đến được chỗ Băng Băng…!!! Nhất Bảo từ từ ngồi xuống nền nhà lạnh toát, đôi chân anh không còn đứng nổi nữa…tim anh đang rất đau, người con gái anh yêu chỉ cách anh một cánh cửa và bên trong cánh cửa ấy cô đang phải cố gắng từng giây từng phút để vật lộn với tử thần…Nhất Bảo ôm mặt thất vọng với chính bản thân mình.!!! Tại sao vậy??? Nếu ông trời không muốn cho anh và cô ở bên nhau thì đừng sắp đặt cho anh gặp cô nữa…tại sao đẩy cô đến bên anh rồi lại cướp mất cô khỏi anh sớm như vậy, tất cả những chuyện này bao giờ mới kết thúc đây? Cuộc đời như cơn lốc cứ kéo anh và cô vào sóng gió chẳng khi nào gió lặng đi một chút…để thời gian anh được bên cô dài hơn một chút… Cả năm người bọn họ đều hướng mắt về phòng cấp cứu…hồi hộp, chờ đợi.!!! Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cửa căn phòng ấy cuối cùng cũng mở….Trên khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn của vị bác sĩ già có đọng vài giọt nước, vị bác sĩ ấy đã cứu sống ba nó_điều trị cho ba nuôi nó_và bây giờ dù không muốn nhưng ông vẫn phải lắc đầu trước các bạn trẻ đang đứng trước mặt ông.!!! _ Băng Băng bị chấn thương rất nặng, ta rất tiếc.!!!- Giọng vị bác sĩ khàn đặc. _ Dạ…cám ơn bác sĩ.! Chúng cháu có thể vào nhìn mặt em ấy lần cuối được không?- Giọng Jimmy run run, trong lúc này thì chỉ còn có anh là giữ được bình tĩnh, Băng Trinh do quá sốc đã ngất lịm trên tay Jun. _ Được các cháu vào đi, nhanh lên nhé!!! Người vào phòng đầu tiên không ai khác chính là Nhất Bảo…anh ôm chặt cô vào lòng thì thầm khe khẽ… - Băng Băng, anh đến rồi này…Em tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi để về nhà cùng anh, anh đã dặn Vú Năm làm thật nhiều món để dành riêng cho em đấy…Sao em ốm thế này, từ giờ anh phải bắt em ăn thật nhiều mới được, mà sao mặt em trầy xước hết thế này??? Em lại đi gây sự đánh nhau rồi phải không??? Không sao…từ giờ anh sẽ trang điểm cho em mỗi ngày, đừng sợ xấu nữa nhé….vì em có xấu mấy thì anh cũng yêu mà… Jimmy nhìn Nhất Bảo mà lòng đau nhói, anh ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ vào dìu hắn ra ngoài…Phải khó khăn lắm mới tách được anh ra khỏi cô.!!! …………. Đám tang của nó trời mưa tầm tã…vậy mà tất cả mọi người vẫn có mặt đông đủ để tiễn đưa một vị bang chủ tuổi đời còn rất trẻ, họ biết ơn nó vì nó luôn quan tâm hoàn cảnh gia đình của từng anh em trong bang…nó khuyên họ gác kiếm trở về với gia đình, hồi đầu họ còn khinh thường…tỏ ra không phục khi nó nhận chức nhưng thời gian đã làm họ hiểu ra tất cả… Trong khi đám tang đang diễn ra suôn sẻ thì thuộc hạ của băng Hắc Long đến gây sự, bọn chúng đòi trả thù cho lão Kim lên muốn phá phách…tên cầm đầu cầm một thanh kiếm Nhật dài chừng nửa mét sáng loáng, hùng hổ… _ Muốn gì để mai hãy nói, bây giờ chúng tao đang bận….-Jun mặt lạnh gằn giọng đe dọa. _ Tao cứ muốn nói bây giờ đấy, thì sao nào.? _ Tao đã nói là biến đi, để em tao yên nghỉ…!!! _ Tao lại thích phá bĩnh nó đấy, thì sao nào?- tên cầm đầu khiêu khích. Jun chưa kịp nói lên câu gì thì bỗng nhiên ở đâu ra một hội đến cả trăm nhân mạng kéo đến ngăn chặn bọn Hắc Long…Tất cả nhìn nhau khó hiểu, trong khi đó người của bang Hắc Long đã bỏ chạy gần hết…một cuộc chiến đẫm máu diễn ra nhanh chóng, hội người đó không ai nói gì…lần lượt đến trước mộ nó cúi đầu rồi ra đi…mọi chuyện diễn ra êm đẹp. Sau cái chết của nó Nhất Bảo như người mất hồn, lúc nào cũng ôm di ảnh nó rồi lầm bầm gì đó…lúc cười, lúc khóc. Vú Năm thở dài nói với Jimmy… _ Không biết bao giờ cậu ấy mới trở lại bình thường được đây.!!! _ Vú đừng lo, thòi gian là phương thuốc hữu hiệu nhất để chữa lành vết thương mà Vú!!! _ Ừm, hi vọng là vậy!!! (http://viptruyen.pro - I love story) Chương 51 5 năm trôi qua đủ dài để người ta quên đi một quá khứ, Nhất Bảo giờ thay Băng Băng quản lý công ty…Jimmy ' Băng Trâm đã kết hôn. Họ cùng nhau quản lý vũ trường Nights, Jun cùng Băng Trinh được Nhất Bảo giao cho quản lý một số nhà hàng thuộc sở hữu của tập đoàn Hoa Thành…Những ngành nghề mà Nhất Bảo chọn để đầu tư đều là siêu lợi nhuận, vì thế tiếng tăm của anh ngày càng nổi như cồn…Có không ít các vị đại gia nhắm anh cho con gái cưng của họ nên chuyện nổi tiếng cũng mang lại không ít phiền toái cho anh… _ Nhất Bảo à, thật tình tôi rất quý cậu đấy…Tôi còn một đứa con gái, không biết cậu có thể sắp xếp thời gian gặp nó một lần được không???- Ông Vương là TGĐ một công ty đối tác đang nói chuyện với Nhất Bảo. - Rất cám ơn vì ông đã để ý…nhưng xin lỗi, tôi thật sự chưa có ý định kết hôn.!!! _ Oh vậy thì đáng tiếc quá…!!!Nhưng không sao, chúng ta vẫn sẽ hợp tác vui vẻ nhé.!!! - Dạ, cám ơn ông thời gian qua đã ủng hộ tập đoàn chúng tôi.!!! _ Không có chi, làm ăn với anh rất tốt mà…Hẹn gặp lại sau nhé, giờ tôi phải về công ty rồi.!!! - Chào ông, ông đi cẩn thận.!!! … _ Tại sao anh luôn cười với người khác mà lại không bao giờ cười với em vậy???- Anna cô thư kí mới của Nhất Bảo thắc mắc.- Cô ả rất mê Nhất Bảo nhé. - Đó là việc của tôi, cô lo làm việc của mình đi.!!! _ Anh đúng là một ông sếp khó tính.!!!- Anna lầm bầm. - Cô ra ngoài gọi Nhược Anh vào cho tôi.!!! _ Gọi cô ta có việc gì vậy anh? - Cô có muốn làm việc nữa không đây??? Ai cho cô cái quyền được hỏi lại sếp vậy hả??? _ Dạ…em xin lỗi.!!!- Cô nàng phụng phịu đi ra ngoài, mặt cau có đến phòng Makerting gặp Nhược Anh. _ Sếp cho gọi cô đấy.!!! _ Vậy sao? Cô lại bị sếp mắng rồi hả? Rút lui đi, sếp là của tôi rồi!!!...ha ha ha… _ Không bao giờ, cô cứ đợi xem…Anh ấy sẽ thuộc về ai!!!...hưm.!!! _ Ừm, cứ thử xem.!!! … _Dạ, thưa sếp.!!!- Nhược Anh gõ cửa phòng Nhất Bảo. - Ừ, vào đi.!!! _ Sếp gặp em có việc gì vậy ạ!!! - Tối nay đối tác mời dự tiệc ở nhà hàng, em đi cùng anh nhé.!!! _ Dạ, em luôn sẵn sàng.!!! - Rồi, về chuẩn bị đi…6h qua phòng anh cùng đi luôn.!!! _Dạ, chào sếp.!!! Nhược Anh là em gái của David, quản lý cũ của Nhất Bảo khi anh còn là ca sĩ. Do có chút quen biết nên được Nhất Bảo ưu ái hơn. … 6h tối, Nhược Anh khoác tay Nhất Bảo như đôi tình nhân, lướt qua mặt Anna …Nhược Anh nở nụ cười đắc thắng làm Anna tức nồng lộn mà không làm sao được..! Tại bữa tiệc, bao nhiêu ánh mắt của những thiếu nữ tiểu thư con nhà danh giá đổ về phía Nhất Bảo…Anh lịch thiệp nở nụ cười ôn nhu với các đối tác. 5 năm trôi qua Nhất Bảo vẫn giữ được phong độ như ngày nào… _ Anh Nhất Bảo có bạn gái rồi mà vẫn giấu à??? - Oh, Liễu Nhan tiểu thư…lâu quá không gặp.!!! Cô ngày càng đẹp hơn đấy.. _ Anh xưng hô khách sáo vậy??? em giận luôn đó nha!!! _ Cô hay thật đấy, được gọi là tiểu thư sướng quá còn gì, còn giả bộ.!!!- Nhược anh tỏ ý không hài lòng. - Nhược Anh im nào.!!!- Nhất Bảo nhắc khéo. _Cô ta là ai vậy? Bạn gái anh à?- Liễu Nhan cau mày, Liếu Nhan là tiểu thư của một đối tác lâu năm của tập đoàn nên Nhất Bảo phải biết cách giữ ý.!!! - Oh không, đây chỉ là em gái của bạn anh.!!! Anh chưa nghĩ đến chuyện tìm ý chung nhân em ạ.!!! Câu nói của Nhất Bảo có vẻ làm cho Liễu Nhan có vẻ rất hài lòng, còn Nhược Anh ngượng chín mặt… Chương 52 Kết thúc buổi tiệc Nhất Bảo ra về với tâm trạng không được thoải mái lắm… - Đến nhà em rồi, xuống xe đi.!!!- Nhất Bảo đỗ xe trước một căn biệt thự màu tím nhạt. _ Anh à, em chưa muốn về. Mình đi chơi chút nữa đi.!!! - Không có lần sau cô được ngồi trên xe tôi nữa đâu, xuống mau.!!! Suýt nữa cô làm hỏng chuyện làm ăn của tôi rồi đó.!!! Nhược Anh như con cún cụp đuôi chạy vội vào trong.!!! Nhất Bảo trở về nhà… tâm trạng hỗn độn, anh cởi bỏ chiếc áo khoác ném trên sopha… _ Cậu có dùng gì không để tôi làm???- Vú Năm lật đật từ phía trong bước ra. - Vú đi nghỉ đi, con không cần gì đâu.!!! _ Dạ.!!! - À Vú này.!!! _ Cậu có chuyện gì cần sao!!! - Vú pha cà phê cho Băng Băng chưa? _ Dạ rồi thưa cậu. - Rồi, Vú nghỉ đi.!!!- Cà phê sữa là thức uống ưa thích mỗi ngày của Băng Băng khi còn sống, Nhất Bảo chẳng thể làm gì khác ngoài việc dặn Vú Năm đều đặn pha cà phê cho cô ấy hàng ngày. Trở về phòng, nỗi cô đơn lại bao trùm lấy anh…Hình ảnh của Băng Băng đâu đâu cũng có. Mấy người bạn đã góp ý với anh đừng lên treo hình cô ấy chỉ làm nhớ thêm thôi, nhưng anh không nghe…Dù có treo hình hay không thì cô vẫn mãi ở trong tâm trí của anh…Chán nản Nhất Bảo lại phóng xe đến vũ trường Nights giải khuây… _ Hây, Bin…mới đến hả?- Jimmy đập vai người bạn. - Ừm.!!! _ Mình có cô này mới quen cũng được lắm, thứ tí nhé!!! - Thôi đi, mình đang đau đầu vì mấy chuyện đó đây. Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện giới thiệu cô nào cho mình nữa.!!! _ Cậu nên quên đi quá khứ.!!! Cũng đã lâu rồi mà.!!! - Mình không sao…!!! Cậu đi làm việc đi.!!! _ Ok, uống ít thôi nhé.!!!- Jimmy và đám bạn đã mấy lần đề cập đến chuyện tìm cho Nhất Bảo một người mới nhưng đều bị anh gạt phắt đi. …… Đang lắc lư theo điệu DJ mới của quán, bỗng nhiên có một cô gái đeo mặt lạ nữ thần che nửa mặt đến xin làm quen… -- Chào anh, em ngồi đây được chứ?!!! - Cứ tự nhiên.!!!. -- Em mời anh nhảy được chứ.? - Xin lỗi, tôi đang mệt.!!! -- Vậy là em đang làm phiền anh rồi.!!! - Không sao.!!! -- Làm quen với anh có vẻ khó.!!! - Cũng bình thường thôi, hôm nay là vũ hội hóa trang à.? -- Dạ không, sao anh lại hỏi vậy.? - Ừm, thì tại tôi thấy cô đeo mặt lạ…mặt lạ đẹp đấy.!!! -- Cám ơn anh, nhưng đâu phải một mình em đeo…anh nhìn xem có rất nhiều người giống em mà.!!! Nhất Bảo đưa mắt nhìn quanh một lượt thì đúng thật là có rất nhiều cô gái đeo mặt lạ, lại còn giống y nhau từ đầu tóc đến trang phục nữa chứ…xong anh cũng không để ý lắm, chắc chỉ là trò chơi của mấy cô cậu mới lớn. Vừa lúc đó Jimmy đi đến… _ Thế nào, tâm trạng tốt hơn rồi chứ.? - Ừ, cũng được…Hôm nay cậu có trò mới đấy à.? _ Trò gì đâu, mọi thứ vẫn vậy mà.! - Nhìn lại xem, sao lắm em mặc vày trắng đeo mặt lạ thế.? _ À, có người đặt vài bàn tổ chức tiệc sinh nhật gì đó…Chắc là bạn của họ thôi.!!! Cô gái khi nãy giúi vào tay Nhất Bảo một mảnh giấy nhỏ rồi lướt đi nhanh chóng, trước khi đi cô còn cố ý vén mái tóc qua một bên, để lộ hình xăm hoa tuyết…Nhất Bảo nhìn không rõ lắm, anh quay đi. Nhưng khi định thần nhớ ra chuyện gì đó thì cô gái đã lẫn vào đám đông… - Hình xăm hoa tuyết…lẽ nào lại trùng hợp đến vậy.!!! Chắc chỉ là ảo giác thôi, cô ấy đã mất rồi mà.!!! – anh lắc đầu với ý nghĩ đó là Băng Băng, giở tờ giấy trong tay ra anh căng mắt đọc từng nét chữ …Bóng đèn nhập nhòe của vũ trường làm anh nhìn khó … -- \\\" Là em đây Nhất Bảo, lâu quá rồi anh nhỉ…Không biết anh còn nhớ đến một bà chằn như em nữa không.??? Ở đây có 100 cô gái đeo mặt lạ, họ sẽ chỉ ở đây 30p…nếu anh thật sự muốn tìm thấy em, thì bắt đầu ngay đi nhé…!!! Băng Băng.!!!\\\" Nhất Bảo bàng hoàng khi đọc được mảnh giấy, anh có đôi chút lo sợ…là ai đang bày ra trò này đây…30p tìm trong 100 cô gái, trò đùa ác ý quá…Nhưng nét chữ ấy thân quen quá, có lẽ nào…cô ấy….- anh tìm Jimmy ' Băng Trâm nói cho họ biết để cùng tìm ra hướng giải quyết. _ Để mình bật đèn pha lên rồi chúng ta cùng tìm nhé.!!! _ Cũng được đấy, nhưng quán đang đông khách mà anh…làm vậy khách mất vui lại bỏ về hết.!!!- Băng Trâm suy luận. - Giờ cậu lên sân khấu nói tạm nghĩ nửa tiếng có được không.??? _ Ok, nhưng mình không chắc đó là Băng Băng đâu. Có lẽ do ai đó đùa cậu thôi…!! _ Đúng đấy, anh lên suy nghĩ lại.!!! Không thể nào là chị ấy đâu.! - Hai người cứ giúp mình đi, dù là trò đùa mình cũng muốn lật mặt người bày ra.!!! Jimmy lên sân khấu nở nụ cười quyến rũ… _ Xin lỗi các bạn, mình là quản lý vũ trường…Tạm thời mình sẽ cho bật đèn pha 30p, không có ý gì hết…chỉ mong các bạn thông cảm vì mình cần tìm một người bạn lẫn trong đám đông.!!! Đèn pha được bật, sáng đến chói mắt…Nhất Bảo cùng Băng Trâm đi tìm những cô gái đeo mặt lạ, thật không thể tin nổi…Cô nào cũng có hình xăm sau gáy là một bông hoa tuyết, thời gian trôi qua nhanh chóng mà người thì vẫn chưa tìm thấy…Băng Trâm đã cố gắng lật mặt lạ từng người mà vẫn không kịp,…Nhất Bảo đang có đôi chút thất vọng…đột nhiên có 5 cô gái vây quanh anh, đồng thanh cùng lúc… -- Tiếp tục đi anh, vẫn còn 5p nữa mà… Nhất Bảo nhận ra một giọng nói rất quen nhưng khi anh ngẩng mặt tìm kiếm thì 5 cô gái lại tản đi nhanh chóng, trong số đó có một người sơ xuất để lộ hình xăm nhỏ có hai chữ BB quyện vào trong một hình trái tim… - Đúng là em rồi, hình xăm này chỉ anh và em có…người thứ ba không thể biết.!!! Đây rõ ràng không phải một trò đùa, nhưng anh cũng dám tin đó là em…- Đôi chân Nhất Bảo muốn dừng mà không được, lý trí ép buộc anh phải đi theo người con gái đó. Cô gái có một lực hút kì lạ, làm Nhất Bảo không thể dời mắt…anh lấy xe bám theo cô gái mà cũng chẳng để ý là mình đang đi đâu, đến khi chiếc Audi dừng lại thì Nhất Bảo mới giật mình phanh gấp…Ngó quanh chẳng có một bóng người…Chỉ thấy cô gái mặc chiếc váy trắng khi nãy bước xuống xe, rồi lại gần chiếc xích đu ngồi đong đưa hóng mát, lúc này anh mới ngớ người để ý khung cảnh xung quanh…Đây chính là nông trang mà anh đã cùng Băng Băng qua đêm mà, chiếc xích đu đó cũng chính là nơi Băng Băng đã gục đầu vào vai anh và khóc…những kí ức đó như mới vừa xảy ra ngày hôm qua thôi!!! Đã rất lâu rồi Nhất bảo không quay lại đây, khung cảnh nơi đây vẫn lãng mạn như ngày ấy…đèn nhấp nháy được trang trí khắp nơi tạo cho con người ta cảm giác ấm áp khi vừa đặt chân đến….Nhất Bảo thận trọng đến gần cô gái bí ẩn… Chương 53 - Băng Băng, có đúng là em không.??? -- Điều gì khiến anh đi theo em vậy.??? Và nếu em không phải người anh cần tìm thì anh có thất vọng không.??? - Anh không biết điều gì đã khiến anh đi theo em đến nơi này, nhưng mọi thứ ở em rất giống với người anh muốn tìm…Chẳng có gì là thất vọng đâu em à, anh cũng không dám tin cô ấy vẫn còn sống.!!! -- Em cũng không dám tin sẽ có một ngày em trở về được bên anh…!!!- cô gái gỡ chiếc mặt lạ xuống nở nụ cười đẹp tựa nắng mai. - Băng Băng…tại sao lại có thể như vậy, chắc là anh đang mơ rồi...phải không em.?- Nhất Bảo chết đứng tại chỗ, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. -- Cũng có thể là anh đang mơ…nhưng anh có dám thử đến gần và ôm em như ngày trước anh vẫn thường làm không.??? Chẳng ngần ngại Nhất Bảo chạy lại ôm cô thật chặt, dù là trong mơ anh cũng không cầm nổi được nước mắt…!!! - Anh mong trời đừng sáng nữa, để anh được mơ mãi như thế này…anh nhớ em lắm, em biết không.??? -- Lần nào bị anh ôm, em cũng muốn ngạt thở luôn …thả lỏng ra đi nào.!!! Nhất Bảo giật mình nhớ ra giọng nói quen thuộc ngay sát bên tai… - Anh không muốn buông em ra nữa đâu, lần trước tại anh buông tay lên em mới rời xa anh lâu như vậy… -- Trời, gì mà buông tay mới không buông tay…Tại em buông anh ra trước mà, thật ra thì em muốn tống khứ cái cục nợ như anh lâu lắm rồi.!!! - Em đừng dối lòng nữa, ai mà không biết khi đó em nói vậy để lão Kim thả anh ra…Em ngốc lắm, tại sao lại đi tin lời một người như lão ta chứ.!!! -- Thì lão ta cũng gặp quả báo rồi đó thôi…Em cũng không nghĩ là mình sẽ cứu được anh đâu, sau khi buộc được sợi dây vào người em chẳng còn biết gì nữa… - Mình vào trong đi em, ngoài này lạnh quá…Đêm nay em kể hết mọi chuyện cho anh nghe nhé, dẫu gì thì chuyện này cũng rất khó tin đấy.!!! -- Em chỉ sợ anh không đủ sức để nghe em kể thôi… - Cứ thử xem ai thức giỏi hơn ai nhé…!!! Em ngồi đây đi, để anh đi đốt lò sưởi.!!!- Nhất Bảo nhấn Băng Băng ngồi xuống ghế sopha.!!! -- Anh có biết ai là người đã cứu sống em không.??? - Anh không biết, rõ ràng khi đó ông viện trưởng nói tụi anh vào nhìn mặt em lần cuối mà…Nhìn em lúc ấy với bây giờ khác xa nhau lắm.!!! -- Có nói chắc anh cũng không tin nổi, người cứu sống em lại chính là ba của anh…!!! - Là ba sao…? Nhưng khi em gặp nạn ba đâu có ở đó.!!! -- Điều khó tin hơn nữa mà không ai biết…ba anh chính là một trùm xã hội đen đã mai danh ẩn tích nhiều năm nay.!!! - Em đang đùa đó hả, ba anh như vậy sao có thể là ông trùm được.!!! -- Vậy mới nói, chính em cũng không thể tin nổi khi nghe ba nói về chuyện đó…!!! … Cuộc nói chuyện đặc biệt qua điện thoại giữa ông Trịnh Y Kiệt với viện trưởng nơi Băng Băng điều trị cách đây 5 năm… _ Tôi rất tiếc phải thông báo với ông rằng…Băng Băng đang rơi vào tình trạng chết lâm sàng, dù một ngày nào đó con bé có tỉnh lại thì đôi chân nó cũng không thể dùng được nữa… _ Cám ơn viện trưởng đã cho tôi biết về tình hình của con bé, tôi có điều này muốn nhờ ông giúp…coi như vì mạng sống của con bé được không.??? _ Có việc gì ông cứ nói…!!! _ Tôi muốn ông thông báo với mọi người là Băng Băng đã mất, cho bọn họ vào nhìn mặt lần cuối rồi nói mọi việc liên quan đến mai táng cứ để bệnh viện lo…sau đó tổ chức lễ tang như bình thường nhưng với chiếc quan tài rỗng…còn Băng Băng cứ giao cho tôi lo liệu…!!! _ Chuyện này…!!!- vị viện trưởng ngập ngừng. _ Tôi biết làm bác sĩ kị nhất nói đôi mấy chuyện này, nhưng nếu biết con bé còn sống bọn chúng sẽ quậy tới cùng để trả thù cho chủ…Trước khi mất ông Hoa Thành đã nhờ tôi chăm sóc con bé, để chuyện này xảy ra tôi cũng rất tiếc….mong ông giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của người bạn thân…!!! _ Được rồi, hi vọng ông sẽ giúp con bé vượt qua cơn sóng gió này.!!! _ Cám ơn ông.!!! Băng Băng được ba chồng bí mật chuyển sang Mĩ chữa trị, ông mua một căn biệt thự ở ngoại ô Canifornia cho tiện việc chữa trị đồng thời giấu vợ về hành tung của Băng Băng….Được sự chăm sóc tận tình của các bác sĩ chuyên khoa 1 năm sau Băng Băng đã tỉnh lại, quả thật là kì tích… Trong phòng bệnh của Băng Băng , ông Kiệt vui mừng khôn tả… _ Băng Băng, có nhận ra ta là ai không.??? -- Ba, sao ba lại ở đây…? Còn mẹ và Nhất Bảo đâu rồi…??? _ Con vừa mới tỉnh cứ nghỉ ngơi đi, rồi ta sẽ kể mọi chuyện cho con nghe.!!! Ngày hôm sau Băng Băng thấy trong người đã đỡ phần nào, nên tính ra ngoài vườn cho khuây khỏa…ai ngờ chân cô nặng trĩu không thể nào nhấc lên được…vừa lúc đó ông Kiệt bước vào… _ Con định đi đâu, để ta sai người làm cho con…!!! -- Ba, chân con không biết tại sao lại nặng quá…Khiến con không thể nâng lên được.!!! Ông Kiệt không khỏi xúc động khi nhìn thấy Băng Băng như vậy… _ Con cứ từ từ, rồi ta sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho con… -- Con bị sao vậy ba…??? _ Chỉ là tạm thời chân con không dùng được thôi…!!! -- Nghĩa là con…bị liệt…???- Băng Băng không tin nổi vào tai mình, cô bắt đầu thấy mình vô dụng và mất niềm tin vào cuộc sống… _ Con cứ bình tĩnh, để mai ta tìm bác sĩ chuyên khoa đến điều trị cho con…!!! -- Ba đừng an ủi con nữa, bị liệt rồi thì làm sao mà khỏi được cơ chứ…Ba cứu con làm gì, sao ba không để con chết luôn đi, sống mà không đi được thì thà chết đi còn hơn.!!!- Băng Băng òa khóc. Làm ông Kiệt bối dối… _ Con đừng xúc động quá, hãy tự tin lên…Con tỉnh lại đã là một kỳ tích thì ta tin sẽ có một ngày kỳ tích sẽ lại đến với con…!!! … Dựa người vào vòng tay Nhất Bảo, giọt nước mắt trên mi Băng Băng lại rơi xuống khi nhớ về quãng thời gian đã qua… -- 5 năm qua tưởng chừng như có lúc em không thể vượt qua được nữa, nhưng chính những lúc đó ba lại là người động viên, an ủi…khuyên em nhìn về phía trước…!!! … -- Ba à, con thật sự không tiếp tục được nữa đâu…Chân con đau lắm.!!!- Băng Băng ngước nhìn ông Kiệt, nước mắt lưng tròng như van lơn… _ Cố lên con, hôm nay con đi được thêm 2 bước rồi đó.!!! -- Thôi ba, con chịu hết nổi rồi…ngày mai ba mua cho con một chiếc xe lăn, từ giờ con không tập nữa.!!! _ Đừng khóc, nếu con muốn ngồi xe lăn ta có thể mua cho con nhiều cái…nhưng điều mà ta muốn là con phải bước đi trên chính đôi chân của con kia, ta muốn trả về cho Nhất Bảo một người vợ nguyện vẹn như khi nó mới cưới…Con không vì bản thân con, thì xin con hãy vì ta…hãy vì Nhất Bảo được không…??? Thời gian qua Băng Băng đã phải lỗ lực hết mình để vượt lên số phận, mỗi lần tập đi là mỗi lần toàn thân cô đau buốt…nhưng nhờ có ý trí mạnh mẽ nên cô đã quyết tâm đạt được thành tích như ngày hôm nay. _ Thế nào rồi, con đã thấy khỏe hẳn chưa.???- ông Kiệt nhìn cô con dâu yêu quý đang chăm sóc mấy khóm hoa ngoài vườn thì lòng rất vui. -- Ba đến lúc nào, sao không kêu con ra đón.!!! _ Đón tiếp gì, ta có phải là khách đâu.!!! -- Ba không là khách nhưng ba là ân nhân của con…!!! _ Vậy bây giờ con đã đủ tự tin về gặp Nhất Bảo chưa.??? -- Con chưa muốn…Biết đâu anh ấy lại quên con rồi…!!! _ Ta không nghĩ vậy đâu, con có đủ tự tin để bước đi được như ngày hôm nay vậy tại sao lại không đủ tự tin trở về gặp nó…chuyện đời khó đoán lắm con ạ, ta tin con trai ta vẫn đợi con trở về. -- Không biết kiếp trước con sống thế nào…mà kiếp này con lại có được nhiều người ba tốt với con như thế,con thật sự rất cám ơn số phận vì đã cho con được làm con dâu của một người tốt như ba…Con cám ơn ba nhiều lắm.!!! (Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ) Chương 54 _ Đừng khóc, chắc có lẽ kiếp trước con là một thiên thần nên khi nhìn thấy con ai cũng muốn bao bọc trở che…Ta không phải là người tốt như con nghĩ đâu, ta cũng giống như ba nuôi của con, từng là một ông trùm khét tiếng…Nhưng có điều ta tạo được lớp vỏ bọc bên ngoài khá tốt nên vợ và con trai ta không nhận ra điều đó.- Ông Kiệt đưa chiếc tẩu thuốc lên miệng, khuôn mặt đăm chiêu. -- Sao…??? Ba cũng từng là một ông trùm, điều này chính con cũng không thể tin nổi.!!! _ Ừm, mà thôi…ngày mai con hãy thu xếp về bên Nhất Bảo đi. Nó đã đợi con lâu lắm rồi đấy.!!! -- Dạ, con nghe lời ba…!!! ………. - Tại sao khi tỉnh lại em không gọi cho anh luôn.!!!- Nhất Bảo đẩy nhẹ Băng Băng, vẻ hờn dỗi. -- Vì em không muốn bất cứ ai nhìn thấy em trong bộ dạng như thế…!!! - Đồ ngốc, có biết anh đã đau khổ thế nào không hả.??? -- Biết chứ…cho lên giờ em mới trở về bên anh này, mà cũng nhờ ba động viên…Chứ không em định sống bên đó đến hết đời luôn đó.!!! - Gì…gì, em định hại anh chết già luôn đấy hả.??? -- Ơ, có ai cấm anh không được lấy vợ mới đâu nhỉ…!!! Sao từ đó đến giờ không tìm một người khác thay thế cho bớt cô đơn đi. - Ừ, thì cũng muốn tìm lắm…nhưng mà không tìm được ai ghê ghớm như em nên chán chẳng muốn tìm nữa.!!! -- Anh nói ai ghê ghớm, muốn chết không hả.??? - Trước khi em chưa về thì cũng muốn chết lắm đấy nhưng bây giờ thì không đâu…Đợi có baby nối dõi đã rồi mới tính tiếp. -- Mơ đi nhé.!!! - Sao phải mơ, bây giờ làm thật này.!!! – Ánh mắt Nhất Bảo nham hiểm. -- Anh lúc nào cũng tỏ ra nguy hiểm nhưng chẳng bao giờ làm em sợ được cả.!!! - Thật không.??? -- Thật.!!! - Vậy thì đêm nay anh sẽ cho em biết anh nguy hiểm cỡ nào nhé,…!!!- Nhất Bảo nhanh tay bế gọn Băng Băng lên giường. -- Ấy thôi, đừng đừng…em sợ…sợ rồi.!!! - Vợ anh hôm nay nhát vậy à, anh mới bắt đầu mà đã sợ.!!! -- Ghét anh quá…!!! … Sáng hôm sau cả hai cùng trở về nhà từ rất sớm, người đầu tiên ra mở cửa không ai khác chính là Vú Năm… _ Cô chủ đã về…!!!- Vú Năm nở nụ cười thân thương nhìn nó. -- Lâu rồi không gặp, Vú vẫn khỏe chứ…!!! _ Dạ, tôi khỏe.!!! - Vú không bất ngờ khi vợ con về sao.???- Nhất Bảo nhìn Vú Năm thắc mắc. Vú Năm cười móm mém… -- Không bất ngờ là vì Vú Năm biết em vẫn còn sống từ lâu rồi mà. - Sao.??? Vậy là Vú giấu cả con luôn.!!! _ Xin lỗi cậu chủ, là vì cô chủ không cho phép tôi nói. -- Thôi Vú, anh ấy không để ý đâu…!!! - Gì mà không để ý chứ, anh đang giận rồi đấy.!!! -- Có gì mà giận, đồ nhỏ mọn…!!!- Băng Băng nhéo vào eo Nhất Bảo một cái rồi chạy vụt lên phòng. - Em vừa nói gì đấy hả, đứng lại… Vú Năm nhìn theo hai người nở nụ cười viên mãn…nhìn nên tấm chân dung ông Lý… _ Cuối cùng thì cô chủ cũng đã về rồi…ông chủ.!!! …. -- Hôm nay em muốn đến công ty cùng anh.!!! - Thôi, em đang mệt cứ ở nhà nghỉ đi…mọi chuyện để anh lo được mà. -- Nhưng em không muốn. Ở nhà buồn lắm!!! - Anh hiểu em quá mà, có bao giờ em chịu ngồi yên cho người khác điều khiển đâu… Đến công ty thì được nhưng làm việc thì chưa được đâu nhé. -- Ok, em nghe anh được chưa Chương 55 Nhất Bảo vừa cho xe vào tầng hầm công ty Nhược Anh đã đứng đợi anh sẵn từ bao giờ, vừa thấy anh xuống xe cô chạy vội lại níu tay… _ Nhất Bảo, cho em xin lỗi chuyện tối qua nhé.!!! - Cô làm gì vậy, buông tôi ra…!!!- Nhược Anh lại một lần nữa đưa Nhất Bảo vào tình huống khó xử. Lúc này Băng Băng chưa vội xuống xe mà còn ngồi lại xem chuyện gì đang diễn ra, mặc kệ ánh mắt Nhất Bảo van lài muốn cô gỡ rối giúp tình huống này. _ Anh đừng giận em nữa nhé, được không…- Nhược Anh nhõng nhẽo bất chợt ôm chầm lấy Nhất Bảo, Nhất Bảo đẩy ra…cô ta lại càng vơ vào, lúc này Băng Băng không chịu nổi nữa…cô bước xuống. -- Này cô, cô có lòng tự trọng không vậy…? người ta đã không đồng ý vậy mà còn léo nhéo mãi. _ Cô là ai mà dám xía vào chuyện của tôi.!!! -- Cô à, phiền cô xem lại dùm ai đang xía vào chuyện của ai nhé…Tôi, là vợ chính thức của anh ấy.!!! _ Vợ, nực cười…anh ấy đã kết hôn bao giờ mà có vợ.!!! Lúc này Nhất Bảo đang định thừa nhận chuyện Băng Băng vừa nói thì bị cô đẩy dựa vào xe và hôn đăm đuối…Nhất Bảo chẳng nghĩ được gì khác, chỉ biết đáp trả nồng nhiệt hơn…chợt Băng Băng dời ra làm anh có chút nuối tiếc đôi môi mềm. -- Cô thấy chưa, anh ấy đâu có xua đuổi tôi như xua đuổi cô…chấp nhận sự thật đi cô bé, cô không đủ sức hấp dẫn được anh ấy đâu. _ Nhất Bảo, chuyện mày là sao.???- Nhược Anh tức tối nhìn sang Nhất Bảo tìm lời giải thích. - Nãy giờ, cô không nghe vợ tôi nói gì sao.??? Cô phải sớm nhận ra rằng tôi chưa hề dành tình cảm cho cô một lần nào mới đúng chứ.!!!(nắm bàn tay Băng Băng)- mình lên thôi em, mất khá nhiều thời gian rồi đấy. -- Dạ…!!!(Băng Băng cười, không quên tặng Nhược Anh một câu châm biếm) -- Nhìn cô cũng đẹp đấy, nhưng thật tiếc…anh ấy đã là của tôi rồi.!!! Nhược Anh tự biết lấy xấu hổ nên chẳng dám nói thêm câu gì. Nhất Bảo từ lúc ấy cứ mỉm cười mãi… -- Vui lắm hay sao mà cười, anh lại đi ve vãn con gái nhà người ta phải không.???(Băng băng làm mặt giận) - Không có, anh xin thề…từ hồi em đi anh chưa có ý định với một ai.!!! -- Vậy tại sao anh cười…??? - Vì anh thấy thích kiểu ghen của em, chẳng phải nói nhiều chỉ cần hành động nhỏ.!!! Lần sau em cứ phát huy vậy nhé.- Nhất Bảo vẫn đang bay trên mây với nụ hôn hồi nãy. -- Anh coi chừng đấy, nếu có lần sau thì không ngọt ngào như thế đâu…Em cảnh cáo rồi nhé.!!! - Em phải hạnh phúc vì có chồng dđào hoa chứ, anh đâu có tán họ…tại mấy người đó bám theo anh mà. -- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời…Trước đây anh thế nào em còn không biết hay sao. Lăng nhăng lắm coi chừng mắc họa đó nha. - Oan anh quá, từ hồi lấy em tới giờ trong tim anh chỉ có em thôi đây này…Anh thề đấy.- Nhất Bảo ra vẻ tội nghiệp, kéo Băng Băng vào lòng thủ thỉ. -- Thì em cứ nói vậy đấy, không phải chỉ mình anh có người theo đuổi đâu nhé…Đến lúc em đi với người khác cũng đừng có tức. - Bởi vậy anh mới muốn nhanh chóng đăng ký bản quyền, có con rồi cả hai sẽ không có thời gian bồ bịch làm gì nữa. Băng Trâm cũng đang có baby rồi đó, em là chị mà chịu thua em gái sao…cái này anh thấy không đành lòng à nha. -- Nhanh vậy sao, họ mới kết hôn mà…!!! - Có ai mà chậm chạp như em đâu.!!! -- Anh này, tối nay em muốn tổ chức tiệc để họp mặt mấy người bạn.!!! - Em khỏi lo, anh đã nói Vú Năm chuẩn bị hết rồi. -- Lần đầu tiên em thấy anh hiểu em đấy nhé. - Vậy thì thưởng anh cái đi.!- Nhất Bảo tham lam định hôn lên môi BB lần nữa. -- Tối nhé, giờ thì…làm việc đi.- BB cười nhẹ, đẩy Nhất Bảo ra…làm anh hụt hẫng. … Tối tại biệt thự ven biển của BB ' NB tất cả đều đã có mặt đông đủ, riêng Băng Băng chưa xuất hiện…vì cô nghe theo chủ ý của Nhất Bảo muốn cho họ một bất ngờ nho nhỏ. _ Anh Bin bữa nay có chuyện gì vui sao mà cười hoài vậy.- Băng Trinh mở lời. - Ừ, anh đang có chuyện rất vui…và anh tin lát nữa thôi mọi người cũng sẽ vui như thế. _ Ê…cậu tìm được ý chung nhân rồi hả.?- Jimmy cười chêu thằng bạn thân. - Sao cậu biết hay vậy. Đúng rồi đấy…!!! _ Thật hả anh Bin.- Jun và Btrinh tỏ vẻ ngạc nhiên. - Ừ, thật.! _ Ai mà có diễm phúc thay thế chị Băng Băng vậy, thật đáng tiếc chị ấy không còn sống để hưởng thụ những gì đáng ra thuộc về chị ấy.- Btrâm buồn thương tiếc Băng Băng. _ Kìa em, chuyện đã qua lâu rồi…chúng ta cũng phải ủng hộ cho Nhất Bảo chứ, cậu ấy vẫn còn rất trẻ mà. Không lẽ em muốn cậu ấy ở vậy thờ vợ luôn sao, đừng suy nghĩ nhiều quá ảnh hưởng đến con gái anh là anh giận đấy nhé.- Jimmy cười hiền động viên B Trâm. - Jimmy nói phải đấy, giờ không phải lúc em nói mấy chuyện đó đâu…hãy cứ để kí ức chìm sâu vào quên lãng đi. Em yên tâm Băng Băng vẫn còn chiếm một phần lớn trong tim anh đấy, và anh tin em cũng sẽ thích người mà chọn… _ Em xin lỗi vì đã nhắc chuyện cũ, em lên chúc mừng anh mới phải. - Không sao đâu, mọi người đợi nhé…để mình vào gọi cô ấy ra. _Ok, cậu đi đi. Nhất Bảo lên phòng… - Xong chưa em, mình xuống nhé. -- Em xong rồi đây, chờ anh lâu quá. - Thì anh còn phải tiếp khách chứ, làm gì mà hấp tấp thế. Vừa xuống khỏi cầu thang Băng Băng đã muốn chạy lại ngay để ôm lấy hai đứa em gái thân thương đã bao ngày không gặp, lúc này hai chị em Băng Trâm đang mải tán gẫu với mấy cô giúp việc hoàn toàn không để ý đến nơi Băng Băng đang đứng…cho đến khi Nhất Bảo lên tiếng. - Xin giới thiệu với mọi người, đây là người mà mình đã chọn để sánh vai trên nốt quãng đời còn lại.- Băng Băng xuất hiện trong chiếc váy quây mà hồng quyến rũ. Tất cả bốn người, tám con măt cùng hướng về một phía…và đều bị á khẩu trong tình huống này. -- Chào mọi người, lâu rồi không gặp.- Băng Băng cười tươi như nắng mai. _ Băng…Băng…em là người hay là…- Jun ấp úng nói đầu tiên. -- Là người chứ không phải ma đâu mà anh phải sợ như vậy. _ Chuyện này là sao…Chị kể cho bọn em nghe ngay đi chị. - Em cứ từ từ, rồi Băng Băng sẽ kể hết mà…bây giờ nâng ly chúc mừng ngày hội ngộ đã nào.- Nhất Bảo phất tay ra hiệu cho mấy người giúp việc mang rượu đến. _ Mặc dù anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng kệ đi…chúng ta cứ uống mừng cái đã.- Jimmy uống cạn ly rượu trong tay. -- Hôm nay không say không về nhé.!!! _ Chị à, chị làm bọn em hồi hộp quá đấy. Em nhớ chị lắm, em cứ ngỡ chị bỏ bọn em đi mãi rồi cơ.- Băng Trinh sụt sùi. -- Nhóc con, lớn rồi sao vẫn còn mít ướt vậy….Anh Jun có hay bắt nạt em không mà em hay khóc vậy. _ Đừng nói vậy nha, oan cho anh lắm…có Băng Trinh bắt nạt anh thôi. Em có bênh anh thì bênh đi này. -- Thôi, anh lo mà rước nàng về dinh đi được rồi đó…học tập Băng Trâm với Jimmy kìa, họ sắp có em bé rồi đấy. _ Vậy thì em sẵn đây em chúc chị với anh Bin mau có tin vui nhé.!!! -- Trời, đang có bầu đừng có uống rượu nha…để anh Jimmy uống thay cho được rồi. _ Ừ, nãy giờ anh quên…em mà uống là con chúng mình say luôn đấy.- Jimmy giật ngay ly rượu trên tay vợ uống cạn. - Em cũng không được uống.- Nhất Bảo chẳng hiểu sao cũng giật ly rượu của Băng Băng. -- Tại sao em lại không được uống. - Vì em đang trong thời gian chuẩn bị có bầu. -- Trời…không thể hiểu nổi anh nữa. Cậu nói của Nhất Bảo cũng đủ làm cả bọn được một tràng cười thoải mái. Cả bọn ngồi tán gẫu đến 1h sáng mới chịu chia tay nhau ra về. Băng Băng do hơi mệt lên đã về phòng, Nhất Bảo lên sau không quên dặn Vú Năm pha cho cô một ly sữa nóng… Băng Băng đang ngồi trên ghế thư giãn…Cô thích nhất cái cảm giác được ngắm biển đêm từ trong phòng, nó mang đến cho cô cái gì đó rất nhẹ nhàng và thư thái. - Em chưa ngủ sao, đang nghĩ gì mà say sưa thế.- Nhất Bảo đưa cho BB ly sữa, cười dịu dàng. -- Anh biết em ít khi uống sữa mà, sao lại mang cho em vậy.? - Từ giờ em sẽ phải uống sữa thay cho cà phê, vì cà phê không tốt cho sức khỏe…Nghe không. -- Trước giờ em vẫn uống có thấy sao đâu. - Trước là do công việc của em cần sự tỉnh táo nên anh không cấm, giờ thì khác…em mới khỏe lại phải nghỉ ngơi thật nhiều không được suy nghĩ. -- Dạ, em nghe anh được chưa. - Ngoan vậy có phải đáng yêu không nào. -- À anh này, mai em muốn đi thăm ba…lâu quá rồi không gặp, chẳng biết bệnh tình của ba thế nào. - Em yên tâm, anh vẫn xuống thăm ba đều mà…ba vẫn khỏe. Anh thấy ba bị bệnh cũng có cái hay, chẳng phải suy nghĩ nhiều. -- Ba cũng chịu khổ nhiều rồi, em cũng muốn ba quên đi quá khứ…để phần đời còn lại được thoải mái hơn. Chỉ tiếc rằng ba nuôi không còn sống để hưởng thụ lúc tuổi già… - Em đừng suy nghĩ nhiều quá, muộn rồi mình đi nghỉ nhé. Giờ phải lo sinh cháu cho ba nữa chứ…. -- Anh này…toàn nghĩ linh tinh không à. - Anh nói gì mà linh tinh, hồi sáng em nói tối về em thưởng anh mà…giờ anh đòi đấy. -- Á, thả em xuống… - Anh không thả, em tắt điện đi…anh bế em lên không tắt được đâu.- Nhất Bảo bế BB đến gần công tắc điện. -- Thôi chết, em tắt nhầm cả đèn ngủ luôn rồi. - Càng tốt chứ sao…(tên này cáo già ghê nhỉ) Chương 56 - End 9 tháng sau… -- Nhất Bảo đáng ghét, về nhà em không tha cho anh đâu…- Băng Băng đang nhăn nhó vì đau. - Cố lên em, sinh xong em muốn xử anh thế nào anh cũng chịu. -- Á…đồ đáng ghét. Nhất Bảo nhìn Băng Băng đau mà luống cuống chẳng biết làm gì…cho đến khi bác sĩ ra ngoài thông báo.. _ Chúc mừng anh, vợ anh đã hạ sinh một hoàng tử.- Nhất Bảo nghe xong ôm chầm lấy Vú Năm mừng rỡ…cảm giác lúc này thật khó tả. - Vú ơi, con có con rồi…là con trai đấy Vú. _ Tốt rồi…tốt rồi.!!!- Vú Năm cười móm mém. Trở về nhà Nhất Bảo lúc nào cũng chăm chăm giành bế con, thức đêm được một tuần thì không thể chịu nổi được nữa. Chỉ biết nhẹ giọng nịnh nọt Băng Băng… - Em ơi con đói rồi, dậy cho con ăn đi em. -- Em mệt lắm, để cho em ngủ. - Anh cũng buồn ngủ lắm rồi.- Mệt nhưng lại thương vợ nên chẳng biết làm sao, đành phải dong con xuống phòng khách, ngồi xem tivi mà ngủ gà ngủ gật - Vú Năm nhìn bộ dạng Nhất Bảo khổ sở cũng muốn phì cười. _ Đâu nào, đưa Vú Năm ẵm cho nào…tiểu thiếu gia ngoan, Vú Năm thương nha… - Hi…Cám ơn Vú nhiều, con đi ngủ nhé.- Chẳng nói nhiều Nhất Bảo nhanh chân nhảy ngay lên phòng ôm vợ ngủ ngon lành. -- Đồ đáng ghét, còn muốn sinh con nữa không. - Muốn chứ, giờ đi ngủ với vợ…mai lại có sức chăm con …hi hi. Hết.
Trang chủ
U-ON - 1