Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Chương 11
Nó vừa ra khỏi phòng thì lại có người gõ cửa……
-Sao vậy, con lại quên gì à- Giọng ông Lý trong phòng.
-Ông chủ, có chuyện rồi- Tiếng một tên thuộc hạ nói vọng vào trong.
-Vào đi- Ông Lý lạnh lùng.
Tên thuộc hạ bước vào với vẻ mặt hốt hoảng…
-Có chuyện gì? Ông Lý vẫn điềm tĩnh.
--Ông chủ, chuyến hàng của chúng ta vừa cập cảng phía Đông đã bị cảnh sát thu giữ.
-Sao?- Ông Lý vẻ mặt giận dữ đập tay xuống bàn.
-Hưm kẻ nào dám làm chuyện này chứ…
--Ông chủ chuyến hàng này chỉ nội bộ trong bang chúng ta biết vậy chỉ có thể là người trong bang tiết lộ ra bên ngoài.
Ông Lý trầm ngâm có vẻ nghĩ ra được người đó là ai, chuyến hàng này ông dành phần lớn số tài sản đổ vào. Gồm hàng ngàn chiếc ô tô siêu hạng, ông đã lo lót kỹ lưỡng từng nhân vật có máu mặt vậy mà vẫn xảy ra tình trạng này, chỉ có lão Kim trợ lí của ông mới có gan làm chuyện này. Nhưng ông không thể manh động vì lực lượng của lão Kim bây giờ không thua kém lực lượng của ông. Huống hồ chuyến hàng trị giá hàng triệu USD lại đang nằm trong tay cảnh sát……….
-Gọi Jimmy và Jun đến đây ngay.
--Dạ thưa ông chủ, hai người này đang bị cảnh sát giữ để điều tra.
-Hưm, đúng là một con cáo già. Dám đấu với ta sao- Mặt ông Lý biến sắc từ đỏ ngàu sang trắng bệch, ông đang lên cơn đau tim.
--Ông chủ, ông chủ sao thế này. Gọi cấp cứu mau.- Tên thuộc hạ hét ra bên ngoài…
…………………………………….
-A lô, Băng Băng nghe.- Giọng nói thánh thót trong điện thoại.
--Cô chủ, ông chủ có chuyện rồi. Cô đến ngay bệnh viện Win…
Không để tên đó nói đến câu thứ 2, Nó chạy nhanh xuống gara lớp học nhạc phóng chiếc mui trần đỏ chói của Nó đi với vận tốc chóng mặt.
***Bệnh viện Win….
-Ba tôi đâu?- Nó hỏi tên thuộc hạ của ba Nó.
--Dạ ông chủ đang cấp cứu bên trong.
-Tại sao lại xảy ra chuyện này?- Nó nói mà không thèm nhìn mặt tên kia.
--Dạ…dạ…không có chuyện gì thưa cô chủ- Mặt tên thuộc lúc này tái mét, ấp úng không dám nói. Cũng phải thôi nếu hắn nói chuyện làm ăn cho Nó thì chỉ có nước chết.
-CÓ NÓI KHÔNG?-Nó mất kiên nhẫn hét lên, thật ra Nó cũng biết ba Nó không cho bất cứ người nào nói đến chuyện trong bang \\\"Thanh Long\\\" với Nó. Ba Nó sợ Nó cũng trở thành một nữ sát thủ không còn ngây thơ trong sáng như thế này nữa…
-Yên tâm chuyện này tôi sẽ giữ kín, ba tôi không biết được đâu- Nó chấn an tên thuộc hạ
--Dạ thưa cô chủ…..blapblap…….-Hắn kể hết mọi chuyện cho Nó nghe.
Khuôn mặt của Nó đỏ bừng, hai tay nắm chặt. Nó đang rất tức giận từ lâu Nó đã biết lão Kim trợ lí không phải là người tốt.
-Anh ở đây chăm sóc cho ba tôi, có chuyện gì báo cho tôi ngay.
--Cô chủ định đi đâu ạ- Tên thuộc hạ sợ hãi, biết thế này thì đừng nói cho cô ấy biết. Hắn hối hận…
-Anh có quyền hỏi tôi câu đó sao?- Mắt Nó sắc lẻm nhìn hắn.
--Dạ, cô chủ đi cẩn thận.- Tên thuộc hạ biết điều cúi chào Nó.
-Được rồi, có chuyện gì báo cho tôi ngay.
--Dạ….
……………………………………………….
Nó phóng xe đến sở cảnh sát………………..
--Chào tiểu thư, tiểu thư cần gì ạ?- Một tên cảnh sát cúi đầu chào Nó, cũng đúng thôi cả cái sở cảnh sát này nhờ tiền của ba Nó sinh sống…Tuy nhiên các bạn đừng nghĩ là ông Lý làm ăn phi pháp nhé…Có chút xúi thôi nhưng không làm hại đến ai cả …hì hì…
-Tôi muốn gặp giám đốc của các anh.- Giọng nói lạnh lùng.
--Dạ, giám đốc đang bận họp thưa tiểu thư.
_Tôi cần gặp giám đốc của anh.- Nó vẻ tức giận nhắc lại.
--Mời cô theo tôi- Một tên khác có vẻ làm lâu năm hơn gọi Nó theo.
***Phòng giám đốc………….
-Oh, chào tiểu thư Băng Băng, nhìn tiểu thư càng lớn càng xinh đẹp ra nhiều đấy.- Ông giám đốc niềm nở.
_Cám ơn ông, ông khỏe chứ- Nó nở nụ cười nhẹ chào lại.
-Vâng, tôi khỏe. Ông Lý dạo này thế nào?- ông giám đốc hỏi lại Nó.
_Ba tôi từ trước vẫn khỏe, còn hôm nay thì đang nằm trong bệnh viện.-Nó ngồi xuống ghế nhâm nhi tách trà bình tĩnh.
-Sao, ông Lý làm sao?- Gã giám đốc giả ngây ngô, Nó biết.
_Nhờ hồng phúc của ông đó.- Nó mỉa mai.
-Tôi không hiểu cô đang nói gì.
_TẠI SAO ÔNG DÁM THU GIỮ HÀNG CỦA BA TÔI?- Nó đập mạnh tay xuống bàn giận dữ.
- Chuyện này…Cô cứ bĩnh tĩnh. Chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của cấp trên ' cũng chỉ tạm thời thu giữ để điều tra thôi.- Gã giám đốc lung túng.
_Vậy là có kẻ đã mua cấp trên của ông, đúng không?-Nó gằn giọng.
-…………………-Gã giám đốc không nói gì, gã không ngờ con gái của ông Lý lại ghê ghớm như thế. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà…
_Thôi được, chuyện đó để giải quyết sau. Bây giờ tôi bảo lãnh cho Jimmy ' Jun ra khỏi chỗ này, ông đồng ý chứ.
-Chuyện này….
_Sao, nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm được chưa? Tôi nghĩ ba tôi bỏ tiền ra cho ông không quá là lãng phí chứ nhỉ…
-Oh, không tôi tin cô. Tôi có thể kí quyết định tạm tha…
_Được, vậy ông làm ngay đi.
Jimmy ' Jun được tha cùng Nó đến bệnh viện, lúc này ba Nó vẫn chưa tỉnh nên cả ba tìm một chỗ khuất trong căn tin bệnh viện nói chuyện[Nói là căn tin thôi chứ nơi này còn đẹp hơn cả nhà hàng.]………….
-Anh Jimmy chuyện này là sao?- Nó hỏi vẻ sốt sắng.
--Anh cũng không biết rõ lắm, chuyện này chỉ người trong bang mới biết. Khi bọn anh ra cảng nhận hàng thì đã bị bắt giữ- Jimmy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ…
-Anh nghĩ ai có thể làm chuyện này?- Nó nói lạnh như băng.
_Chúng ta không thể chắc được đó là ai? Chúng ta cần thời gian điều tra rõ việc này, nếu không sẽ làm các anh em trong bang hiểu lầm lẫn nhau ' bang sẽ trở nên hỗn loạn- Jun tiếp lời.
-Có lẽ em biết chính xác kẻ đã gây ra chuyện này.
--Băng Băng chúng ta không thể manh động, trước mắt phải chờ ông chủ tỉnh lại đã rồi tính tiếp.- Jimmy
_Anh nghĩ Jimmy nói đúng đấy, chúng ta không thể tự giải quyết vụ này được.
-Lão ta đang cố cướp chuyến hàng này. Em sẽ không để lão ta được mục đích dễ dàng như vậy đâu- Nó cương quyết….
Chương 12
Phòng bệnh của ông Lý…
-- Ba, ba tỉnh rồi hả ba ?Ba làm con lo quá.
-- Ba không sao con gái.
-- Ông chủ ông khỏe chứ ạ - Jimmy lên tiếng.
--Sao 2 cậu lại ở đây, 2 cậu đang bị cảnh sát giữ kia mà.
_ Dạ cũng nhờ có tiểu thư bảo lãnh nên chúng tôi được tạm tha.- Jun tiếp lời.
--Ông Lý nhìn Nó ngạc nhiên..\\\"…\\\"
-- Không có gì đâu ba, giờ ba nghỉ ngơi đi nha. Khi nào ba khỏe con sẽ nói chuyện sau.- Nó cười đánh mất sự tò mò của ông Lý.
--Ba khỏe mà, con nhớ việc ngày mai không?- Ông Lý vẫn điềm tĩnh, ông không muốn Nó dính dáng đến XHĐ.
-- Con nhớ mà, nhưng trước tiên ba phải khỏe thì con mới lấy ck đó.
_Lấy ck???-Jimmy ' Jun ngạc nhiên xen thêm vẻ nuối tiếc. Dù vẫn coi Nó là em gái nhưng trái tim của 2 người này vẫn bị rung ring trước vẻ đẹp kiều diễm của Nó.
-Hai người làm sao vậy? em cũng đến tuổi lấy ck rùi mà. Ba cũng muốn tống em ra khỏi nhà rảnh nợ đó mà…Phải hok ba- Nó nũng nịu.
_Cái con bé này, ba sao nỡ đuổi con đi chứ. Cứ nói vậy làm ba đau lòng không à.
Hai người kia nhìn cũng buồn cười, từ hồi có Băng Băng ông chủ vui vẻ, dễ tính hẳn nên không mang bộ mặt đằng đằng sát khí thường ngày nữa…………………………………………………..
Sáng hôm sau tại nhà hàng…Black…..[Nhà hàng thuộc quyền sở hữu của họ Lý]
--Ba à, sao họ lâu đến quá vậy. Bữa nay con còn phải học kiếm đạo nữa mà- Nó phụng phịu đáng yêu hết chỗ nói.
-Chà, con gái của ba có vẻ sốt sắng muốn gặp ck tương lai quá ha- Ông Lý chọc Nó.
--Ba nghĩ con gái ba thích thế này sao? Con chiều ý ba thôi đó chứ con đâu có hứng thú với bọn con trai.
-Uhm, ba biết rồi. Coi như con vì ba lần này nha.
………………….=Thưa lão gia họ đến rồi ạ- Một người phục vụ kính cẩn.
-Mới họ vào đi.
-Dạ…
-Oh, chào ông bà Trịnh- Ông Lý bước ra khỏi phòng bắt tay với một người đàn ông ' một người phụ nữ sang trọng.
*Vâng, chào chủ tịch Lý- Hai người đó chào lại.
--Dạ, con chào hai bác- Nó cúi đầu trịnh trọng, nở một nụ cười nhẹ đủ khiến tên con trai đằng đứng đằng sau 2 người đó đơ người.
*Oh, đây chắc là tiểu thư Lý Băng Băng. Nhìn cháu xinh quá- Trịnh phu nhân cười hiền khen Nó.
--Dạ, cám ơn phu nhân khen ngợi.
*Cháu vừa xinh xắn lại ăn nói lễ phép, nhà ta thật là có phước- Ông Trịnh thêm lời.
*Bin con chào chủ tịch Lý đi chứ- Bà Trịnh nhắc tên con trai.
*Dạ, chào chủ tịch Lý. Rất hân hạnh được gặp ngài- Hắn cúi đầu chào.
-Chào cậu, chúng ta vào trong thôi- Ông Lý lên tiếng.
*Hắn tên Bin(Trịnh Nhất Bảo): 20t, là ca sĩ nổi tiếng ' là đại thiếu gia tập đoàn đá quí nổi tiếng châu Á.\\\"Trịnh Gia\\\", tên này có biệt danh sát gái hạng nặng. Đẹp trai cực luôn nhưng lại mắc bệnh đa tình, con gái đối với Hắn chỉ là trò chơi. Nhưng sau này thì…hihi..
- Băng Băng nhà tôi vẫn còn rất trẻ con mong sau này ông bà Trịnh để ý giúp đỡ cháu- Ông Lý mở lời.
*Oh, đương nhiên rồi. Tôi rất có cảm tình với Băng Băng đấy, nhìn cô bé thật đáng yêu- Bà Trịnh nhìn Nó cười, có vẻ Nó đã lấy được lòng ba mẹ ck tương lai rùi đây.
*Hưm, con nhỏ này cũng được đấy không uổng mình bỏ mấy em chân dài để đến đây. Nhưng có vẻ khá lạnh lùng. Không sao làm vợ tôi rồi cô sẽ phải phục tùng tôi thôi.\\\"- Hắn nghĩ rồi nhếch mép cười thầm còn Nó thì chẳng thèm để ý gì đến Hắn cứ mải mê nói chuyện quần áo, giày dép, mĩ phẩm gì đó với Trịnh phu nhân có vẻ rất ăn ý….
*Vậy tuần sau chúng ta sẽ tổ chức lề cưới luôn cho tụi trẻ nhé, ông nghĩ sao ông Lý- Ông Trịnh cười rất vui vẻ.
Note: Ông Trịnh Nhất Hoàn cũng là một ông trùm XHĐ nhưng được che dấu bởi vẻ ngoài hiền lành ' vợ con ông không hề biết đến thân phận này của ông. Ông Trịnh ' Ông Lý có mối quan hệ khá thân thiết nên muốn kết thông gia với nhau…
-Ý con thế nào Băng Băng- Ông Lý quay sang hỏi ý kiến Nó.
--Dạ con thế nào cũng được ạ- Nó mỉm cười làm cho Hắn lại đơ thêm lần nữa.
*Còn con thì sao Nhất Bảo??-Bà Trịnh quay sang Hắn, Hắn không trả lời vì mải nghĩ đến ai kia…
*Nhất Bảo…-Trịnh phu nhân lay nhẹ cánh tay cậu con trai yêu quí.
**Dạ…-Hắn ngây ngô không hiểu chuyện gì.
*Tuần sau chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới cho 2 con nhé.
**Dạ vâng ạ, con đang mong từng ngày đây ạ- Hắn nở nụ cười ranh mãnh.
**Chủ tịch Lý cháu muốn mượn con gái bác một ngày được không ạ?
-Điều đó cậu phải hỏi Băng Băng chứ sao lại hỏi tôi.- Ông Lý cười hiền
**Tiểu thư Băng Băng cô đi chơi với tôi được chứ- Hắn quay sang Nó chờ đợi câu trả lời.
--Tôi…Nó đưa mắt nhìn sang ba Nó cầu cứu nhưng hình như ông chẳng để ý lại còn tỏ vẻ khích lệ nữa chứ.
**Đi thôi vợ yêu- Hắn phát ra ngôn từ làm ai cũng choáng.
--Dạ con chào ba, chào 2 bác con đi.- Nó cúi đầu chào sau đó với chiếc túi xách khoác vào người.
……………………………….
**Lên xe đi vk- Miệng hắn cười toe tay mở cửa xe cho Nó.
--Anh không cần phải đóng kịch thế đâu, tôi biết anh cũng chẳng muốn cuộc hôn nhân này diễn ra đâu.- Nó lạnh lùng bước lên xe.
**Sao cô lại nghĩ tôi không mong muốn cuộc hôn nhân này nhỉ? Ngược lại khi nhìn thấy cô tôi lại rất hứng chí đấy.- Hắn nở nụ cười đã từng giết chết hàng trăm cô gái nhưng với Nó thì không.
--………….
**Cô ít nói hơn tôi nghĩ đấy.
--Anh muốn đưa tôi đi đâu? Chỉ có 2 tiếng cho anh, chiều này tôi bận.- Nó nói không thèm nhìn hắn.
**Sao vk không cười nên đi nhỉ? Nhìn vk cười đẹp tựa thiên thần đấy vk biết không?- Hắn lại dở giọng tán tỉnh mấy cô ả chân dài, mà chưa bao giờ hắn thất bại.
--Anh có thể tập chung vào lái xe không? Tôi không muốn chết một cách vô nghĩa vậy đâu.- Nó vẫn không cười.
*-Hắn hết cách nói rồi, người con gái này tên Băng Băng ' cũng lạnh như một tảng băng vậy. Nhưng sao hắn lại thấy thích thú nhỉ, chắc vì chưa bao giờ hắn thất bại trước con gái trừ cô nàng này….
Chương 13
Hắn lái xe đến vũ trường \\\"Nigh\\\"
**Xuống đi- hắn nói với Nó rồi cười khẩy, chắc hẳn hắn nghĩ đưa Nó đến đây để Nó nhìn thấy hắn có hàng đống gái đẹp bám theo và Nó sẽ thấy thế mà thèm muốn có hắn như những cô ả kia…
--Anh muốn vào đây sao?- Vẻ mặt Nó ngạc nhiên làm hắn càng thích thú.
**Uhm, nếu cô sợ thì cô có thể về- hắn nói vẻ khiêu khích.
--Ok. Chúng ta vào- Nó tự tin vì đây là vũ trường nhà Nó mà, đâu có xa lạ gì với Nó.
Vừa vào đến nơi Nó đã thấy Jimmy ' Jun đang ngồi uống rượu tại quầy xung quanh không thiếu những cô gái đẹp uốn éo.
Hắn cũng là một trung tâm thèm khát của các cô gái nơi đây, vừa bước tới một chiếc bàn hắn búng tay cái tách, mấy cô gái đang uốn éo chỗ Jimmy liền chuyển mắt sang hắn và bắt đầu tiến lại vuốt ve hắn, làm hắn cười khoái chí vì đạt được mục đích của mình.
--Phục vụ- Nó chẳng để ý đến hắn vẫy tay gọi cho mình một ly hennessy.
Hắn hơi ngạc nhiên vì thái độ của Nó, cho dù hắn có làm gì thì Nó cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
--Nó nâng ly nhìn về phía Jimmy ' Jun nở một nụ cười nhẹ rồi bước về phía họ để mặc ai kia đang điên tiết vì Nó. Đến bên Jimmy ' Jun hai người họ ôm Nó rồi hôn nhẹ lên má Nó[Kiểu chào xã giao thôi], làm cho hắn càng thêm tức giận.\\\"Cô dám làm thế trước mặt tôi sao, rồi cô sẽ biết tay tôi\\\"- Nghĩ rồi hắn kêu nguyên một chai louis-royer-visop ngồi và nốc từng ly, hắn không muốn nhìn thấy cảnh này một chút nào…
Nốc gần hết chai rượu mạnh hắn đã ngà ngà say, hất tay mấy cô ả đang uốn éo ' quẳng cho họ một nắm tiền hắn đi lại phía Nó. Cả 3 người đang nói chuyện vui vẻ thỉnh thoảng hai người kia còn ghé vào tai Nó nói như thể đang hôn lên má Nó vậy, nhưng vì ở đây ồn ào quá mà, hắn điên tiết có lẽ là hắn đang ghen chăng chạy sộc tới luồn tay ngang eo Nó…
-Vợ ơi chúng ta về nhé- hắn hôn nhẹ lên má Nó một cái làm Nó cau mày.
--Anh buông tôi ran gay- Nó gắt.
Có chuyện gì vậy Băng Băng- hai người kia hỏi Nó.
--Không có chuyện gì đâu, chúng ta nói chuyện tiếp đi- Nó gạt hắn sang một bên. Làm tim hắn đau nhói, tên này chúng tiếng sét ái tình rùi mà.
-Nói cho 2 anh biết tôi là chồng sắp cưới của cô ấy ' tôi đề nghị 2 anh đừng có động vào người vk tôi.- Giọng Hắn lè nhè.
--Này tôi nói cho anh biết nhé, tôi với anh chưa phải là vợ chồng ' dù có là vợ chồng thì tôi vẫn có quyền làm gì mà tôi muốn, anh cũng vậy tôi không quan tâm anh làm gì chơi với ai chỉ đơn giản vì tôi không hề yêu anh- Lời Nó nói sao mà lạnh đến thế làm cho tim ai kia đóng băng mất rồi.
-Rồi cô sẽ biết tay tôi- Hắn nhìn Nó một sắc lẻm thách thức.
--Đến giờ em phải đi rồi, tạm biệt hai anh tối gặp lại- Nó hôn nhẹ lên má 2 người kia rồi quay bước đi. Hắn cũng lững thững theo sau.
………………….
--Anh đưa chìa khóa đây tôi đưa anh về- Nó chìa tay về phía hắn.
-Không cần tôi có thể tự lái được, tôi muốn nói chuyện với cô.- hắn siêu vẹo bước vào trong xe.
--Chuyện gì anh nói đi.
-Tại sao cô không thích tôi như bao cô gái khác?- Mặt hắn thoáng buồn.
--Trong đầu tôi không có khái niệm thích hay yêu một người nào đó.
-Vậy tại sao cô lại vui vẻ với 2 thằng đó, hay là cô cũng chỉ là loại gái bao rẻ tiền?- Hắn nhìn xoáy vào mắt Nó.
--Bộp! ANH IM NGAY- Nó dùng hết công lực tát cho hắn một cái đau đớn in rõ bàn tay nên khuôn mặt baby của hắn.
--Tôi nói cho anh biết dù sau này có là chồng tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không nể mặt đâu, anh dám xúc phạm tôi như thế sao đồ bệnh hoạn. Anh nghĩ ai cũng như anh chắc, nói cho anh biết Băng Băng này không thiếu tiền để phải đi làm những cv bẩn thỉu đó.- Mắt Nó đỏ nên vì tức giận, làm cho hắn thoáng áy náy.
-Tôi xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì- Lần đầu tiên hắn biết nói xin lỗi với một đứa con gái.
--Anh nghe đây tôi không bỏ qua chuyện này đâu, nếu anh muốn cuộc hôn nhân này diễn ra êm thấm anh phải nghe theo lời tôi. Nếu không tôi sẽ hủy hôn ngay lập tức.- Nó biết hắn rất sợ ba hắn ' nếu làm sai điều gì thì coi như hắn toi đời luôn.
-Cô nói đi.- Hắn hối hận vì đã nói ra câu đó với người sắp làm vợ của hắn.
--Thứ nhất khi cưới về anh không được chạm vào người tôi nếu không được phép. Chúng ta sẽ chỉ ngủ cùng nhau đêm đầu tiên sau đó sẽ mỗi người một phòng.[ông TRịnh đã mua tặng vợ chồng Nó một căn biệt thự gần biển rất đẹp và bí mật]
--Thứ hai chúng ta việc ai người ấy làm, nước sông không phạm nước giếng. Anh không được để ý, dò xét đến những việc tôi làm ' tôi cũng để anh tự do bồ bịch trai gái nếu anh muốn.
--Nói chung hai chúng ta chỉ cưới nhau trên danh nghĩa.
-Được thôi vậy cô cũng phải chấp nhận một điều kiện của tôi…
--Anh dám ra điều kiện với tôi sao?
-Không có gì to tát cả đâu, cô yên tâm đi.
--Ok, anh nói đi.
-Từ giờ cô phải gọi tôi là anh ' xưng em như bao cặp vợ chồng khác. Dù có giận nhau cũng vẫn phải xưng như vậy. Cô đồng ý chứ.
--Sax, sao tôi phải làm theo lời của anh?
-Vì tôi biết cô cũng không muốn làm trái ý cha cô đâu.- Hăn nở nụ cười ranh mãnh.
--Ok, tôi đồng ý.
-Em nói lại anh nghe, câu đó không đúng.
--…Em đồng ý- Nó nói nhi nhí trong miệng.
-Được rồi tạm tha cho em, giờ em lái xe đi anh mệt rồi- Hắn quăng cho Nó chiếc chìa khóa xe rồi chui ra ghế sau nằm ngủ ngon lành…
Chương 14
Một tuần sau lễ cưới của Nó ' Hắn diễn ra trong niềm hân hoan hạnh phúc của 2 bên gia đình và bạn bè của 2 đứa, đương nhiên là không thiếu những ca sĩ diễn viên nổi tiếng rồi vì bản thân hắn cũng là ca sĩ nổi tiếng mà. Đám cưới này diễn ra để lại biết bao nhiêu tiếc nuối của các nam thanh nữ tú bởi vì chính họ cũng muốn là người sánh bước bên một trong 2 người kia………..
Trịnh Nhất Bảo con có đồng ý lấy người con gái này làm vợ, dẫu có khó khăn bệnh tật con sẽ bên người con gái này suốt đời không?- Cha xứ.
-Con đồng ý- Hắn nở một nụ cười mãn nguyện đẹp mê ly.
Lý Băng Băng con có đồng ý…………………………………..?[Tên này hỏi thừa]
--Dạ thưa cha con đồng ý.- Nó mỉm cười nhẹ cũng đủ làm cho ai kia muốn đơ người….
Ta tuyên bố từ giờ trở đi hai con là vợ chồng, hai con hãy trao nhẫn cho nhau đi…- Lão cha xứ cười hiền- he he
**Đeo nhẫn xong Hắn nhìn Nó trìu mến, mọi người ở dưới thì tung hô…
*Hôn đi, hôn đi……
Nó thoáng đỏ mặt nhưng hắn thì tỏ ra khoái chí, đưa môi hôn nhẹ lên má Nó một cái…\\\"Em có biết hôm nay em đẹp lắm không\\\"- Hắn thì thầm làm mặt Nó càng đỏ hơn. Thật ra thì đây là lần đầu tiên sau 8 năm rồi Nó mới mặc váy, trang phục của Nó rất đơn giản quần Jean bụi, áo thun cực kool, giày vải ' áo khoác lửng, đặc biệt là mái tóc ngắn baby của Nó thêm khuôn mặt thiên thần. Tất cả tạo nên một cô bé hotgirl kute hết chỗ nói….Đánh nhau thì thiên tài…..
Nó tung hoa cưới, xem người bắt được là ai nào….
-AAAAAAA, cả nhà thờ giường như vỡ tung bởi tiếng hét của những tiểu thư đài các xinh đẹp. Tại sao ư? Vì người bắt được bó hoa đó chính là Jimmy đẹp trai nhà ta đó, anh chàng ngượng chin cả mặt.
………………………………………………..
Lễ cưới tổ chức xong cặp vợ chồng xinh đẹp tựa thiên thần bắt đầu chuyến đi hưởng tuần trăng mật, Nó thì ngán ngẩm chẳng hứng thú tẹo nào…
Đến bãi biển Nó bắt Hắn lái xe vòng vòng rồi mới về khách sạn, khách sạn này á lại thuộc sở hữu nhà họ Trịnh luôn, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng cho đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ….
_Em đi tắm trước đi- hắn ngồi vào sopha rót ly nước uống.
--Tại sao lại là tôi, anh tắm trước cũng được mà.- Nó lạnh lùng.
_Em có nhớ điều kiện của anh không đó- Mặt hắn xị xuống.
--À...uhm em đi tắm trước vậy- Nó ngượng ngịu xưng em với hắn.
_Có thế chứ vợ yêu của anh- hắn chạy lại ôm chầm lấy Nó từ sau lưng nhưng bị Nó lạnh lùng cho cùi trỏ vào bụng luôn rồi chạy nhanh vào nhà tắm, nhìn hắn đau khổ hết chỗ nói.
Hắn đứng trước chiếc giường màu trắng bên trên dải rất nhiều hoa hồng cộng thêm mùi nến thơm thoang thoảng, hắn bắt đầu tưởng tượng ra cô vợ xinh đẹp của hắn quằn quại hạnh phúc bên dưới hắn[ặc…chết mất tg ơi là tg], và cái vết màu đỏ sáng ra hắn sẽ được nhìn thấy. Ôi nghĩ đến đây người hắn nóng ran cả nên rồi chỉ mong cô vợ bé bỏng của hắn nhanh nhanh bước ra với một tấm khăn cuốn trên người…..
--Way, anh nghĩ gì vậy. Đi tắm đi đến lượt anh rồi đấy- Nó quơ tay trước mặt hắn làm cho hắn sực tỉnh cơn mơ, vợ hắn bước ra chẳng phải là một tấm khăn mà là một bộ pirama kín cổng cao tường với hình pucca cực kỳ ngộ nghĩnh, hắn thoáng thất vọng.
_Em có muốn ăn gì không anh kêu phục vụ làm cho em?- Hắn hỏi Nó trước khi bước vào nhà tắm.
--Được rồi anh tắm đi, em tự lo được…-Lưỡi của Nó cứ níu lại mỗi khi gọi anh xưng em với hắn.
………………………………….
Đêm tân hôn của hai kẻ khìn khìn…
Hắn bước ra với duy nhất một chiếc khăn màu trắng quấn quanh thân dưới, mùi sữa tắm nam làm Nó thấy dễ chịu, hắn lúc này thật quyến rũ nhưng Nó cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái…
--Anh ngủ trên giường nhé, em ngủ ở sopha- Nó nói mà mắt vẫn dán chặt vào chiếc ti vi. Đang chiếu bộ phim hành động.
_Em quên rồi à? Chính em đã nói chúng ta sẽ ngủ chung với nhau một đêm mà.- Hắn đi lại phía Nó cúi đầu xuống sát mặt Nó, mùi thơm của hắn dễ chịu quá làm Nó thoáng đỏ mặt.
--À…à, vậy anh cứ ngủ trước đi nhé. Lát em ngủ sau cũng được- Lý Băng Băng vốn lạnh lùng giờ lại trở nên yếu đuối như thế sao.
_Anh không thể ngủ nếu thiếu em bên cạnh- hắn cười thầm với kế hoạch của mình…Hắn đã yêu Nó ' hắn muốn chiếm chọn con người Nó.
_Anh bế em lên giường nhé, em nhìn đi trên giường chải toàn hoa hồng chỉ có thân hình nhỏ bé của em mới xứng đáng nằm nên nó thôi.- Xi tên này lại giở mấy trò cũ mèm tán gái làng chơi đây mà…
--Anh đừng động vào em, nếu không em hạ thủ anh dừng có trách- Nó giơ nắm đấm về phía hắn.
_Em thử xem, đêm nay anh sẽ có được em. Anh đảm bảo đấy- hắn nháy mắt tinh nghịch vẻ thách thức nó.
--Anh được lắm…giơ thẳng quả đấm vào mặt hắn nhưng hỡi ôi chồng của nó đâu phải là người tầm thường. Hắn chụp ngay lấy quả đấm của Nó bẻ tay Nó ra sau nhẹ nhàng nhưng dứt khoát ôm chọn nó từ phía sau…\\\"Em tưởng mình em có võ thôi sao\\\"- Hắn ghé vào tai Nó nói nhỏ, Nó đâu có chịu thua…
_Hây…đẩy hắn ra tung một cú đá nhưng cũng chẳng ăn thua, Nó đánh chiêu nào hắn đỡ được chiêu đấy. Hai vợ chồng nhà này xem ra ngang tài ngang sức vì nó cũng không thua, đánh mãi mệt nhoài hai vợ chồng Nó ngồi phịch xuống nền nhà thở hổn hển.
Nó nén nhìn sang hắn:…\\\"Hắn cũng đẹp trai đấy chứ nhỉ\\\"- Ý nghĩ điên khùng vừa vọt qua đầu nó, Nó mỉm cười đầy ẩn í. Rón rén bước ra giường với cái gối bông chạy lại phía hắn đang thở hổn hển vì mệt....
--Hây da, cho anh chết này- Nó chuyển sang môn \\\"Gối quyền\\\", đánh nén được hắn Nó cười ha hả như vừa đánh được một con chó đang ăn vụng…[tg nói hơi quá he he]
_Á à, em dám đánh nén anh hả? Hắn cũng lấy cái gối còn lại để tiếp tục chiến đấu, hắn cũng cười toe toét[ hai vk, ck nhà này bị khìn mà]
Đấu gối một lúc lại lăn ra cười ha hả với nhau, mệt muốn chết luôn còn gì. Nó cũng thông minh ghớm giờ hắn chẳng còn tâm chí nào mà sàm sỡ nó nữa. Nó nằm ngửa ra ghế sopha ngủ luôn trong khi hắn vẫn đang thở hồng hộc…
Quay lại nhìn nó với anh mắt thân thương nhất, hắn bế nó lên giường, hôn nhẹ lên chán Nó rồi ôm nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ an lành…………………………
Sáng hôm sau ngoài trời trong xanh, tiếng chim ca hót níu lo rộn rang nhưng ở trong một căn phòng sang trọng có một đôi thiên thần nhà ai kia đang cãi nhau ỏm tỏi….
--Anh dậy ngay cho em…-Giọng oanh vàng của nó cất lên. Đúng ra là hét lên.
_Sao có chuyện gì?- hắn hốt hoảng ngồi bật dậy.
--Ai cho phép anh ôm em lúc em ngủ say…- Mắt nó long lên đầy oán giận.
_Hỏi thừa, em là vợ anh anh không ôm em thì ôm ai.- Hắn chống chế.
--Anh đi mà ôm mấy cô gái chân dài của anh ấy, tôi đã cấm anh động vào người tôi rồi cơ mà, sao anh dám.
_Cô thật là quá đáng……- Hắn nói rồi tung chăn đi vào toilet, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Chưa kịp hạnh phúc thì đã bị ai kia dội cho một gáo nước lạnh.
Chương 15
Hắn thay đồ xuống thẳng nhà hàng của khách sạn dùng bữa sáng, mặc kệ nó nghẹn ngào với cục tức nuốt không trôi.
-Nó cũng thay đồ rồi xuống dùng bữa, vừa xuống đến nơi nó đã thấy một khung cảnh rất chi là lãng mạn.Tên chồng mới cưới của nó đang ôm ấp, hôn hít một con gì đó lòe loẹt như con vẹt….Nó càng tức hơn nữa nhưng nó làm mặt lạnh như trước đây, tự tin sải bước qua bàn của hắn. Hắn thấy nó bước tới càng ôm hôn con vẹt kia mãnh liệt hơn…[Đừng hiểu lầm hắn hôn vẹt nhé các bạn……]
*Xin lỗi tiểu thư dùng gì ạ?- một anh bồi bàn đến hỏi nó.
--Cho tôi một ly \\\"Highland Park\\\"[một loại rượu mạnh] ' một bò bít tết.
*Vâng, xin chờ một lát phần ăn của tiểu thư sẽ có ngay ạ.
--Nó nhâm nhi ly rượu, đầu óc chẳng buồn nghĩ về hắn mà chỉ nghĩ về việc số hàng của ba nó bị bắt giữ chưa lấy ra được, cả chuyện nó phải trả thù nhưng ai gây ra đau khổ cho nó nữa chứ…..
**Chào tiểu thư tôi có thể ngồi đây được chứ ạ?- Một chàng hotboy lịch thiệp cúi đầu hỏi nó.
--Vâng, anh cứ tự nhiên…-Nó ngước lên trả lời vẫn khuôn mặt lạnh Nó tiếp tục dùng bữa.
_Tôi tên Quân, có thể làm quen với tiểu thư được chứ- Tên hotboy mỉm cười nhìn nó.
Còn tên chồng nó đang cố dỏng tai nên nghe câu trả lời của vợ…………
--Tôi tên Băng Băng- Nó cố ý làm quen để chọc tức tên chồng nó đấy mà.
_Dùng bữa xong tôi có thể mời cô đi dạo được chứ?
--Ok, tôi cũng mới đến đây đêm qua lên chưa đi được nhiều nơi.
_Oh, tôi cũng mới vừa từ Mĩ trở về. Vậy chúng ta giống nhau rồi chưa biết gì về nơi này cả…-Quân nhìn nó thích thú.
--Uhm, giờ tôi phải dùng cho xong bữa ăn này đã. Anh có thể im lặng được không?- Nó cúi xuống ăn tuôn ra những lời rất chi là khiếm nhã.
_Oh, vâng cô cứ tự nhiên- Quân nhấp một ngụm cà phê nhìn nó mỉm cười.
Tên chồng nó thì đứng ngồi không yên, hắn chỉ muốn đấm cho tên háo sắc kia một cái. Người gì mà vô duyên cứ nhìn chằm chằm vào vợ người khác. Nhưng làm sao đây nó ' hắn nước sông không phạm nước giếng cơ mà…..
***Trần Anh Quân(Ken): một hotboy chính hiệu, 20t. Là con trai bộ trưởng bộ thương mại, rất nam tính nhưng không biết võ. Gái theo cực nhiều nhưng lại bị tiếng sét ái tình với ai kia………………..
--Tôi ăn xong rồi giờ chúng ta đi được chưa?
_À, vâng chúng ta đi. Cứ gọi tôi là Ken được rồi…-Ken cười toe toét khiến cho các nhân viên nữ ở đây quay cuồng.
Nó ' Ken bước qua mặt hắn, nó ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. Hắn thì tức đỏ mặt nhưng vẫn cố chọc tức nó bằng cách nói thầm vào tai cô gái kia[nói thầm gì chứ nó cũng nghe thấy mà]…\\\"Em yêu tối nay lên phòng anh nhé\\\"…
Nó đâu thèm để ý đến hắn, nó thừa hiểu tên chồng của nó mà. Dù gì cũng là ca sĩ nổi tiếng lại đẹp trai lên lăng nhăng là truyện bình thường, vả lại cũng chẳng lên quan đến nó…….
Nó ' Ken vừa ra đến tiền sảnh khách sạn đã có một bọn đầu trâu mặt ngựa xông đến, tên cầm đầu hét lên…..
**BẮT LẤY THẰNG ĐÓ CHO TAO…………….-Chỉ tay về hướng Ken.
--Nó ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì sảy ra thì bọn chúng đã ập tới. Ken có chống cự được vài chiêu nhưng cũng ngã quỵ vì tên này đâu biết võ…
Nó thấy chướng mắt xông lên dở vài chiêu cơ bản cả một bọn đã nằm lay lóc trên sàn nhà. Còn tên cầm đầu sợ hãi rút dao ra nhăm nhăm về phía Ken, đang dồn anh ta đến sát tường chẳng ai dám can thiệp, nó chạy đến tung một cú đá siêu hạng chiếc dao bắn khỏi tay tên kia….
**BỌN BAY CHẠY MAU, CON NHỎ ĐÓ CÓ VÕ….-Tên cầm đầu lồm cồm bò dậy chạy mất hút.
--Ken có sao không?- Nó đưa tay kéo Ken đứng dậy.
_Cảm ơn cô tôi không sao…
--Tay anh bị xước rồi để tôi băng lại cho anh. Mà tại sao bọn chúng lại muốn bắt anh?- Nó vừa nói vừa lấy trong cái túi nhỏ của Nó ra mấy miếng gạc y tế ' thuốc sát trùng…[Lúc nào Nó cũng mang theo một chiếc túi nhỏ đựng tất cả những vật dụng sơ cứu cần thiết, nó cũng đã được học qua lớp sơ cứu ,bên trong áo khoác của nó còn một khẩu súng mạ vàng mini do ba nó tặng lần sinh nhật năm ngoái dùng cho trường hợp cấp bách…]
_Tôi cũng không biết nữa, chắc có chuyện hiểu lầm gì thôi.
(http://viptruyen.pro - I love story)
Chương 16
Về phần Bin hắn thấy cô vợ bé bỏng của mình đang chăm sóc cho tên kia thì càng nổi điên lên chạy lại giật tay nó…
-Băng Băng chúng ta về phòng anh có chuyện muốn nói với em.- Mặt hắn đỏ bừng vì tức giận, nó thì cười thầm trong bụng.
--Chờ em chút, em làm xong sẽ về ngay.- Giọng nó lạnh lùng với hắn.
_Băng Băng đây là …..- Ken tò mò.
-Tôi là chồng cô ấy, có chuyện gì sao?- Hắn lên tiếng.
--Được rồi tạm ổn, anh có thể đến bệnh viện gần đây để kiểm tra. Giờ tôi phải đi hẹn gặp lại anh khi khác.
_Rõ rang hồi nãy hai người đâu có ngồi cùng nhau, anh chàng kia lại còn ôm hôn cô gái bên cạnh nữa mà.- Ken thắc mắc một mình.
………………………………….
Về phòng…
--Anh có chuyện gì? Anh không thấy tôi đang bận hay sao mà kéo tôi về phòng…
-Anh nhắc lại em phải giữ lời hứa của em…
--Được thôi. Vậy anh có chuyện gì nói nhanh em còn bận việc.
-Chúng ta đến đây để chơi chứ không phải để làm việc em rõ chưa- Hắn ghì nó vào tường giận dữ.
-Ai cho phép em đi chơi với hắn?[ Ken ý]
--Anh còn nhớ những gì em nói không? Chúng ta không ai liên quan đến ai. Tốt nhất anh đừng hỏi em bất cứ chuyện gì, em sẽ không trả lời đâu.
Nhớ lại hình ảnh của mình lúc dưới nhà hàng hắn chợt thấy mình ngu ngốc, thật ra hắn chỉ muốn chọc tức nó để gây sự chú ý của nó, vậy mà…….
-Em đi với anh…-Hắn lôi tay nó đi thẳng r axe làm cho bao nhiêu ánh mắt tò mò lẫn ghen tị đổ dồn về phía hai vợ chồng nó.
……………………………
--Chúng ta đi đâu?
-\\\"…\\\"
--Anh bị sao vậy hả? câm luôn rồi à?- Nó bức xúc.
-\\\"…\\\"
--\\\"…\\\"
-Em xuống đi.- Hắn mở cửa cho nó.
Một vùng biển hoang sơ đẹp mê hồn, có biển, có núi, có những tảng đá nhấp nhô. Nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ, nó thích thú tháo giày chạy lon ton ra biển. Hắn nhìn theo mỉm cười hạnh phúc…
-Em có thích nơi này không?
--Sao anh lại đưa em đến đây?- Mắt nó vẫn nhìn ra biển tay mân mê mấy viên đá đủ màu sắc.
-Anh không biết, vì nơi này rất yên tĩnh để chúng ta nói chuyện.
--Chuyện gì? Chúng ta đã nói hết điều kiện với nhau rồi mà ' anh cũng đã đồng ý, em cũng vậy…
-Băng Băng, nhìn anh đây.- Hắn chạy lại bên nó giữ chặt bờ vai bé nhỏ của nó.
--Có chuyện gì?- Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh đến buốt xương.
-Em có yêu anh không?- Mặt hắn đỏ ửng.
--Hỏi thừa, em làm sao mà yêu anh được chứ. Em không có khái niệm thương ' yêu mà.
-Nhưng anh yêu em- mắt hắn buồn buồn nhìn xa xăm.
--\\\"???\\\"
-Anh yêu em ngay từ khi anh nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đau lòng khi em lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với anh vậy mà em…….
--Oh, em tưởng anh yêu mấy con vẹt lòe loẹt hồi sáng chứ…
-Anh không có, từ trước đến giờ anh chưa từng yêu ai, tất cả chỉ là chơi bời…
--Chơi bời, thế có cho ra sản phẩm chưa? Anh chắc cũng có vài baby rồi ấy nhỉ- Nó cười mỉa mai.
-\\\"…\\\"
--Nghĩ lại đi, anh mà xứng với em sao? Đừng nói yêu em, nhạt nhẽo lắm….
-\\\"…\\\"- Hắn buồn buông tay khỏi người nó.
--Ê, lại đây nhanh lên- Nó chạy đằng trước gọi hắn.
-Tại sao em không tin anh, cô bé ngốc.- Hắn nói nhỏ rồi lững thững những bước chân lặng nề ra biển.
--Anh làm sao thế, xuống đây nhanh lên.
-Anh không thích- hắn lạnh lùng.
--Không thích này, cho anh chết nhé…- Nó vừa nói vừa té nước biển vào hắn.
-A sao lúc nào em cũng chơi nén vậy hả, cho em ướt hết luôn nè…ha ha…
Tiếng cười hạnh phúc lại trở về với hắn nhưng còn nó liệu hắn có làm cho nó yêu hắn được không?....
Cả 2 ướt như chuột lột ngồi, nó chạy lại một tảng đá to ngồi quẫy chân xuống nước thích thú mỉm cười…
-Băng Băng anh yêu em- Hắn lấy gậy viết chữ gì đó lên cát rồi hét lên[khỏi nói chắc cũng bít là chữ gì rồi nhỉ]
--Nó nhìn hắn vẻ khó hiểu…\\\"Anh đừng nói nữa, em không thích. Nhạt nhẽo lắm\\\"…
-Uh, thôi chúng ta về đi- Giọng hắn buồn lủi thủi bước ra xe.
--\\\"…\\\"- Nó chẳng nghĩ ngợi gì….
………………………………
Một tuần sau kết thúc tuần trăng mật của nó và hắn, 2 đứa ngủ riêng mỗi đứa một phòng, hắn vẫn thỉnh thoảng trăng hoa. Chủ yếu là chọc tức nó chứ từ lúc cưới nó về hắn chẳng muốn quan hệ với mấy cô chân dài kia nữa…
…………………
***Biệt thự của nó ' hắn…
-Cô cậu đã về- bà quản gia cúi đầu lễ phép.
--Vâng, con chào Vú- Nó cất tiếng chào lại bà quản gia, hắn thì lầm lì đi thẳng lên phòng.
--Vú đã chuẩn bị phòng cho con chưa?
-Dạ rồi thưa cô, cô ' cậu mỗi người ở một phòng ạ.
--Tốt lắm, vú đừng nói cho ba con biết chuyện này nha vú.
-Vâng, thưa cô chủ…-Vú năm là người ba nó cử sang chăm sóc cho nó. Cũng là quản gia lâu năm ở nhà nó luôn.
…………………………..
--Baby….baby…baby…-tiếng chuông điện thoại của nó reo vang, là ba nó gọi.
--Ba, con mới về nè chưa kịp gọi điện cho ba nữa. Con nhớ ba quá à!
-Băng Băng anh Jimmy đây, chủ tịch lại phát bệnh rồi em đến ngay bệnh viện Win nha…..-Giọng Jimmy khẩn chương.
--Tút…tút…- Nó cúp máy chạy vội r axe, chỉ kịp nói với lại…\\\"Vú Năm nói với anh ấy con có việc phải đi\\\".
-Cô chủ, cô chủ…-Tiếng bà Vú gọi với theo.
_Hắn tắm rửa xong xuống nhà dùng bữa tối, không thấy nó đâu….
_Vú Năm, vợ con đâu rồi?
-Dạ, cô chủ nói có việc phải đi gấp.
_Có chuyện gì vậy nhỉ? Vú dọn đi con không muốn ăn.- Hắn nói rồi lại đi lên phòng. Với chiếc điện thoại gọi cho nó nhưng nó tắt máy, tức tối hắn ném thẳng cái đt vào tường vỡ tan tành…
Chương 17
***Bệnh viện…
--Ba em sao rồi anh Jimmy?- Nó hốt hoảng.
-Các bác sĩ đang cấp cứu bên trong. Em ngồi nghỉ chút đi.
--Tại sao ba em….?
- Là do lão Kim, không biết lão nói chuyện gì với ông chủ. Khi anh vào đã thấy vậy rồi. Lần này e là….
--Anh đừng nói gở, ba em không thể nào….Ba em mà có làm sao, em sẽ trả thù…- Mặt Nó đằng đằng sát khí.
3 tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ cuối cùng bác sĩ cũng bước ra với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi…..
--Viện trưởng ba cháu sao rồi?- Nó chạy ra níu tay ông viện trưởng[Ông này ngày trước cũng cứu ba ruột của nó ý]
-Ông ấy…Cháu vào ngay đi may ra còn kịp…- Ông viện trưởng thất vọng.
--Không, không thể nào. Không được như thế- Nó không muốn tin vào cái sự thật phũ phàng này một chút nào, chạy thẳng vào với ba Nó.
--Ba, ba ơi. Ba sao rồi ba- Nước mắt nó rơi, đã rất lâu rồi.
-Con gái ngoan, con đi chơi vui chứ- Giọng ông Lý hổn hển cố nở nụ cười nhìn nó.
--Ba ơi….hu hu…Ba đừng nói nữa…huh u…- Nó chỉ khóc và khóc.
-Đừng khóc con gái. Chưa bao giờ ta thấy con khóc, vì ta biết con rất kiên cường. Khi ta chết đi con cũng đừng khóc nhé, ba không muốn nhìn con yếu đuối đâu nghe không?- Ông Lý đưa bàn tay run rẩy lên lau hai hàng nươc mắt cho nó.
--Dạ, con sẽ không khóc. Sẽ không bao giờ con khóc nữa nhưng ba phải sống khỏe nha ba, ba hứa với con đi ba, đi mà ba….- Nó nghẹn ngào.
-Con gái, ai cũng phải ra đi chỉ là sớm hay muộn thôi con ạ. Bin sẽ thay ta chăm sóc cho con, con hãy ra nước ngoài sống đừng ở lại đây nữa nghe chưa…-Hơi thở của ông Lý yếu dần.
--Không, con sẽ không đi đâu cả. Con sẽ ở đây mãi mãi ba à, vì nơi đây có hai người ba thân yêu của con mà, hi hi ba cũng sẽ không ra đi ba yêu con gái nhất mà. Ba sẽ không bỏ Băng Băng đâu đúng không ba- Nó cười trong đau đớn. Jimmy ' Jun thấy nó như vậy cũng không cầm nổi nước mắt…
-Jimmy, Jun 2 cậu hãy thay ta chăm sóc Băng Băng đừng để ai làm hại nó…
---Dạ, ông chủ hãy tin ở chúng tôi[đồng thanh].
-Băng Băng đừng khóc nghe con, ba yêu….con- đó là câu nói cuối cùng của ông Lý dành cho đứa con gái yêu quý.
--BA, BA ƠI BA, BA ĐỪNG BỎ CON MÀ BA ƠI. TẠI SAO AI CŨNG NÓI CON ĐỪNG KHÓC KHI MÀ MỌI NGƯỜI CỨ BỎ LẠI CON MÀ ĐI, TẠI SAO NHỮNG NGƯỜI CON YÊU QUÝ NHẤT LẠI KHÔNG THỂ Ở BÊN CON………….BAAAAAAAAAAAAAAA….
Về phần hắn đợi mãi không thấy nó về, bực mình hắn lại lê đến các quán bar, vũ trường trong thành phố.
-Anh, sao hôm nay buồn zậy- Một cô ả trang điểm kỹ càng đến vuốt ve hắn.
--Tránh ra- hắn lạnh lùng
-Anh sao zậy, lâu rùi mới đến với em mà kỳ quá à.- Cô ả vẫn nhõng nhẽo, không biết từ khi nào mà hắn thấy chán ghét mấy cô nàng lòe loẹt như thế này.
--Cút đi- Hắn đuổi cô gái rồi lại nốc rượu, uống ly không đã hắn tu cả chai…Ai đã làm hắn ra thế này.
……………………………………
Bệnh viện…
-Băng Băng chúng ta về thôi- Giọng nói của Jimmy.
--Hai anh cứ về trước em muốn ở lại- Nó không khóc, chỉ là cổ Nó khan đặc vì cố ngăn dòng nước mắt chảy ra.
-Thôi nào, nghe anh đi. Ông chủ cũng không muốn em thế này đâu- Jun tiếp tục khuyên nó.
--Vâng…Ba ơi con về nha ba- Nó quay lại nhìn ông Lý lần cuối trước khi bước ra về, ngày mai còn phải chuẩn bị tang lễ cho ông nữa.
……………………………………….
Nó lê những bước chân mỏi mệt về nhà, vừa bước vào nhà đã bắt gặp hắn nằm ngửa ở ghế sopha người nồng nặc mùi rượu. Nó bỏ mặc hắn bước lên phòng…
-Đứng lại…- Tiếng của hắn.
--\\\"…\\\"
-Em đi đâu về…???
--Anh không có quyền hỏi chuyện của em. – Giọng nó lạnh lùng.
Thấy giọng nó là lạ hắn chạy ra phía nó…
-Em làm sao vậy? em ốm à?- hắn đưa tay lên chán nó, nhìn bộ dạng của nó thế này hắn thấy xót xa quá- Em nói đi em bị làm sao?- hắn hỏi dồn dập.
--Ba em…mất rồi…- Nó cố dặn ra từng chữ với khuôn mặt không cảm xúc.
-Làm sao có thể???- hắn cố gặng hỏi nó.
--Em mệt, em muốn nghỉ.
-Để anh đưa em lên phòng.
--Không sao, em tự đi được.- Gạt tay hắn ra nó bước lên cầu thang.
Hắn chỉ biết nhìn theo nó, lòng hắn đau nhói. Nó không cần một bờ vai, không cần một người an ủi như hắn…
…………………………..
Sáng hôm sau, tang lễ của Lý Hoa Thành diễn ra với sự góp mặt của rất nhiều nhân vật có nổi tiếng có địa vị, các bang nhóm XHĐ cũng đến chia buồn….ba má chồng nó do gấp quá nên không thể về được[sau khi tổ chức xong lễ cưới cho bọn nó họ đã trở về Mỹ]….Nó xuất hiện trong bộ đồ màu đen trên mái tóc có cài một cái nơ nhỏ màu trắng, mặt nó buồn nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống…….Mọi chuyện đang suôn sẻ bỗng nhiên lão Kim đến gây sự….
-Ông chủ, tôi đến thắp hương cho ông đây, ha ha ha. Tôi không ngờ ông cũng có ngày này- Giọng lão cười nhăn nhở, mọi người có cảm giác khó chịu, không hiểu sao anh em trong bang Thanh Long cũng theo về phe lão hết.
Ông Kim xin ông giữ miệng đây là tang lễ của ông chủ- Jimmy lên tiếng.
-Ông chủ nào, bây giờ chính ta mới là bang chủ bang Thanh Long. Ông ta đã chết rồi. Nếu cậu muốn cậu có thể theo tôi.- Cuối cùng lão cũng lòi ra cái đuôi cáo.
-Thế nào cô bé, về với ta chứ. Hãy phục vụ cho ta, dù gì thì ta cũng là bang chủ một bang lớn mạnh như Thanh Long đấy- Lão đến bên nó đưa tay nhấc cằm nó lên.
_Đê tiện, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra khỏi mặt vợ tôi ngay.- Hắn tức tối.
-Hưm, thì ra là công tử nhà họ Trịnh, ba mẹ cậu không dạy cậu phải lễ phép với người lớn sao? Bọn bay giữ nó lại- hắn chỉ về mấy tên thuộc hạ, cả mấy chục tên chứ ít ỏi gì, bang Thanh Long vốn là bang lớn nhất trong các bang nhóm.
--Ông đừng vui mừng quá sớm như vậy chứ, còn tôi đây mà. Tôi sẽ đấu với ông- Nó rút khẩu súng mini trong áo khoác nhanh như chớp dí vào đầu lão Kim. Mọi người được phen tái mặt ngạc nhiên, ai có thể ngờ một đứa con gái như nó lại dám dí súng vào đầu một con cáo già kia chứ.
Thấy lão Kim bị như vậy bọn thuộc hạ răm rắp rút súng ra chĩa thẳng về phía nó, Jimmy ' Jun thì chĩa súng vào lão Kim.
--Ông kêu tụi nó dừng lại ngay nếu ông không muốn chết, tôi chẳng còn gì hết vì thế mạng sống này tôi cũng không cần nữa. Tôi có thể giết chết ông sau đó chết cũng chưa muộn.- Ai quan sát cũng thấy đổ mồ hôi. Hắn thì đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Hắn không hiểu nổi vợ hắn là ai…..
-Ấy ấy, tiểu thư cứ bình tĩnh, bọn mày còn không nghe thấy tiểu thư nói gì sao. Rút súng lại ngay- Lão Kim tái mặt quát bọn thuộc hạ.
-Tiểu thư à, cô nhìn lại mình đi. Cô chỉ là con gái nuôi của ông ta thôi, thân phận cô sao có thể làm gì được tôi chứ, cô cũng nhìn thấy rồi đó tất cả các an hem trong bang đều đứng về phía tôi.- Lão Kim nhếch mép nở nụ cười chắc thắng.
--Không có gì là không thể, tôi ' ông sẽ chơi một trò chơi. Nếu ông lấy được chuyến hàng đó trước tôi tôi sẽ dành mọi thứ lại cho ông. Tập đoàn Hoa Thành, chiếc nhẫn bang chủ ' cả mạng sống của tôi, dù gì thì ba tôi cũng để mọi thứ đứng tên tôi. Còn nếu tôi thắng mạng sống của ông sẽ là của tôi ' ông cũng nghe cho rõ đây tôi bây giờ đã là Lý Băng Băng có quyền hợp pháp làm con gái của ông Lý Hoa Thành, tôi nghĩ chính ông mới là người không thể làm gì đk tôi đó ông Kim ạ- Từng câu từng chữ nó nói ra khiến cho mọi người xung quanh khâm phục nó, đúng bản chất con nhà hắc đạo.
-Cô được lắm tôi sẽ nhận lời, chúc cô may mắn tiểu thư Băng Băng- Lão Kim không nói đk gì thêm đành tặng lại cho nó một cái liếc xéo.
--Được có mọi người ở đây làm chứng, nói là phải giữ lời. Còn anh em trong bang tôi mong mọi người cố gắng đợi đến khi chuyện này xong xuôi đến lúc đó mọi người hãy quyết định ủng hộ ai…..
_Ú ú ú, yo yo yo- Tiếng bọn thuộc hạ gieo hò tán dương ý kiến của nó.
--Cám ơn mọi người, bây giờ thì mong ông hãy đi khỏi đây. Ba tôi cần yên tĩnh…
Lão Kim bước ra về với vẻ mặt tức giận mà không làm gì được nó.
Băng Băng em nghĩ kỹ chưa? Chuyện này thật sự là rất nghuy hiểm- Jimmy lo lắng.
--Thật sự thì chỉ còn cách đó để đối phó với lão ta thôi, em sẽ cố gắng hết sức…-Nó khẳng định.
………………………………..
Đám tang của ông Lý diễn ra suôn sẻ………
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Chương 18
***Buổi tối tại biệt thự của Nó ' Hắn…
Thưa cô cậu đã về- Vú Năm mặt buồn rượi chào vc nó.
-Vú nấu cho vợ con một tô cháo yến mang lên phòng lẹ nha vú.- hắn nói rồi đỡ nó lên phòng vì nó đâu còn đủ sức mà đi.
-Em nằm nghỉ đi, anh về phòng nhé- Hắn hôn nhẹ lên chán nó rồi bỏ về phòng mình.
Nó mệt mỏi, đau đớn nhưng không thể khóc. Nó không muốn những người thân yêu của nó nhìn thấy nó yếu đuối. Chắc có lẽ cả đời này nó không dám yêu thương ai nữa vì nó sợ nếu có chuyện gì sảy ra với người đó nó sẽ không chịu đựng nổi thêm một lần nào nữa, đương nhiên trong số đó đã có hắn ' nó phải kiềm chế lòng mình nó không cho phép mình được có tình cảm với hắn vì cuộc chơi này quá nghuy hiểm có lẽ nó sẽ phải chết……………
………………………….
Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu nó đau ê ẩm, cố lết chân vào nhà tắm. Nước giúp nó gột rửa hết ưu phiền, nhìn vào trong gương nó cười khẩy…\\\"Mình đây sao, mắt thâm quầng khuôn mặt gầy đi\\\", tắm xong nó lại mặc một bộ đồ đen khác với chiếc nơ màu trắng nhỏ trên mái tóc. Trang điểm nhẹ nhàng nó với chiếc túi thân quen tự tin đi xuống dưới nhà như không có bất cứ chuyện gì sảy ra.
_Cô chủ, mới sáng sớm cô chủ định đi đâu thế?- Vú Năm nhìn nó ái ngại.
--Vú mang đồ ăn sáng ra cho con lẹ đi, con còn có việc phải đi gấp.- Nó lại trở về phong thái như xưa.
_Vâng , cô chủ chờ cho một lát.- Vú Năm lật đật đi dọn đồ ăn cho nó.
Đang nhâm nhi ly cà phê sữa[Hi cái này tớ nghiền lun nè] thì hắn ở trên lầu bước xuống….
-Em khỏe chưa, sao không nghỉ thêm chút nữa?- hắn lo lắng hỏi nó.
--Em không sao, có chuyện gì đâu anh.- Nó vẫn tỏ ra lạnh lùng với hắn.
-Em định đi đâu thế này? Có cần anh đưa em đi không?
--Không cần đâu, em tự đi được. Chúc anh một ngày tốt lành, tạm biệt.- Nó nói rồi đứng dậy bước đi.
_Cô chủ, còn phần ăn sáng của cô- Vú Năm gọi với theo nó.
--Vú cứ để anh ấy ăn đi, con có việc phải đi gấp.
Hắn nhìn nó khó hiểu, thật ra vợ hắn bị gì vậy. Mới hôm qua thôi nó còn mang bộ mặt ủ rũ mệt mỏi vậy mà hôm nay đã quay ngược 180 độ…..
……………………………………..
Nó lái xe ra quốc lộ, buổi sớm vắng vẻ thật là sảng khoái. Đang tận hưởng cái không khí trong lành nó thấy hai cô gái đang bị một nhóm người mặc đồ đen đuổi đánh, có vẻ như hai cô gái đã đuối sức. Một cô đã ngã xuống ' đang bị đánh tới tấp. Nó dừng xe chạy nhanh lại phía đó…
--Này, mấy người làm cái gì đó hả? Nhìn khỏe mạnh vậy mà bắt nạt hai cô gái sao?- Nó gằn giọng.
-\\\"…\\\"-Mấy tên đó vẫn im lặng tiếp tục đánh.
--CÓ NGHE TÔI NÓI GÌ KHÔNG? DỪNG TAY LẠI NGAY- Nó hét.
-\\\"…\\\"
--Cô có sao không? – Nó chạy lại phía cô gái bị ngã, mặt mũi tái nhợt.
_CHỊ ƠI CẨN THẬN PHÍA SAU- Cô gái kia đang mải đối phó với mấy tên kia quay lại nhìn nó hét lên.
Nó quay lại nhìn thấy một thằng đang nhăm nhăm cầm dao nhọn lao về phía Nó…
--Bụp…Keng- Nó tung một cú đá trúng tay tên kia, chiếc dao rơi xuống đường. Thằng áo đen thì ôm tay vật vã.
Một bọn xông lên đánh Nó tới tấp nhưng Nó đâu phải dạng dễ chơi như vậy, Nó dơ chân liên tiếp những cú đá đáp vào mặt, chưa đầy 15 phút một bọn nằm rạp dưới chân Nó. Còn tên cầm đầu tay run run rút súng ra đe dọa nhanh như chớp Nó tiến đến gần bẻ tay hắn ra đằng sau. Bùm…một tiếng súng vang trời bắn xuống đất, Nó cướp khẩu súng dí vào đầu tên đó nói giọng ra lệnh,,,:\\\"Đừng bao giờ làm trò này nữa, nếu còn để tôi gặp lại thì không còn đường về nhà đâu. CÚT\\\"…
Mấy tên còn lại lồm cồm bò dậy, Nó mở súng đổ hết đạn rồi gọi tên cầm đầu…\\\"-Này, cầm lấy. Lần sau nhớ sử dụng Nó vào việc có ích\\\"- Nó quảng trả khẩu súng…
Tên đó bắt lấy khẩu súng rồi chạy mất dạng.
--Hai cô có sao không?
_Chị ơi chị làm ơn giúp em đưa em gái em đến bệnh viện, nó bị chúng một nhát dao mất nhiều máu quá.- Cô gái hốt hoảng với ánh mắt thỉnh cầu.
--Lên xe nhanh- Nó mở cửa đỡ cô gái bị thương lên xe.
_Cám ơn chị.
--Không có gì, mà hình như hai cô không phải người ở đây.- Nó liếc nhìn chiếc vali nhỏ.
_Vâng, bọn em mới ở Canada đến đây.
--Uhm, nhìn hai cô giống nhau quá. Chị em sinh đôi hả?
Dạ, em là Băng Trâm còn đó là Băng Trinh em gái của em. Gia đình em mới chuyển qua đó được 5 năm, ba mẹ em là thám tử cho tổ chức CFA một tổ chức ngầm của nhà nước. Cách đây 2 ngày do thân phận bị bại lộ lên bọn mafia đã sát hại ba mẹ em, tụi em đi học về thấy một bì thư để trên bàn cùng chiếc vali nhỏ. Trong bì thư có 2 vé máy bay về VN ' một số tiền, dặn tụi em phải trở về VN ngay khi đọc được lá thư này, dường như ba mẹ đã biết được mọi chuyện lên chuẩn bị rất kỹ. Tụi em chẳng kịp suy nghĩ gì bắt taxi ra thẳng sân bay về VN. Không ngờ bọn chúng theo tụi em về tận đây, cũng may có chị nếu không tụi em đã chết rồi…
**Băng Trâm ' Băng Trinh là hai thám tử nhí cực giỏi, xinh xắn đáng yêu là vẻ bề ngoài còn bên trong thông minh, nhanh nhẹn là tính cách của hai cô[được thừa hưởng từ ba mẹ]. là chị em sinh đôi ' cả 2 đều 16t, sau này sẽ là trợ thủ đắc lực của Băng Băng…
***Bệnh viện Win…
--Viện trưởng, bạn con bị thương nặng bác đến ngay phòng cấp cứu giúp dùm con- Nó chạy thẳng vào phòng ông viện trưởng cầu cứu.
-Đi nhanh- Ông viện trưởng với chiếc áo blu mặc lên người rồi nhanh chóng theo nó đến phòng cấp cứu.
Chương 19
***Trước cửa phòng cấp cứu Băng Trâm đứng ngồi không yên, lo lắng. Nước mắt rơi lã chã. Nó hiểu được tâm trạng cô bé lúc này, Nó cũng đã từng trải qua 3 lần đau đớn, cũng may viện trưởng đã cứu sống được ba ruột Nó lên Nó vẫn còn một chỗ dựa tinh thần….
--Không sao đâu, viện trưởng rất giỏi ông ấy sẽ cứu được Băng Trinh mà. Giờ em đi băng bó mấy vết thương ở tay đi, trầy xước hết rồi.- Nó đặt tay lên vai Băng Trâm.
_Em cám ơn chị.- Băng Trâm thút thít.
--Chị tên Băng Băng, em cứ đi băng vết thương đi để chị ngồi đây đợi được rồi.
_Chị Băng Băng, chị cùng tên đệm với bọn em. Vậy là chúng ta có duyên rồi, em cám ơn chị…- Băng Trâm nở nụ cười cute cám ơn Nó.
………………………
Nói về hắn một chút…
Sau khi kết thúc tuần trăng mật hắn trở lại với công việc làm ca sĩ của mình, vì lí do cưới vợ lên số fan của hắn tụt giảm đáng kể. Điều này làm cho anh quản lí của hắn lo lắng…
-Anh Bin đợi đã- Tiếng một cô gái cất lên trong trẻo.
--Chào Hera, em về nước hồi nào vậy- hắn tươi cười ôm hôn cô gái.
-Anh, em nhớ anh quá. – Hera nhảy chồm lên ôm cổ hắn.
***Hera là một ca sĩ trẻ nổi tiếng cùng thời với hắn, sống bên Hàn Quốc, hai người đã từng là người yêu nhưng sau này cả hai đã cùng đông ý chia tay nhau để thăng tiến trong công việc, là một cô gái gợi cảm hút hồn biết bao gã đàn ông Hera luôn tự tin về vẻ đẹp của mình ' lần này trở về với mục đích….[Từ từ sẽ rõ]
--Thôi nào chúng ta đi uống nước nhé, xuống căn tin công ty đi.- Hắn gỡ tay Hera xuống rồi kéo cô ta đi.
Đi đến đâu mọi người cũng chỉ trỏ vào hai người đó vì Hera lúc nào cũng khoác tay ngả đầu vào người hắn, hắn cũng vô tư không để ý gì, cả hai đang ăn uống vui vẻ dưới căn tin thì điện thoại hắn reo….
_TRỊNH NHẤT BẢO CẬU VỀ PHÒNG LÀM VIỆC NGAY CHO TÔI- Giọng anh quản lý gắt trong đt.
--Có chuyện gì không anh em đang bận chút xíu em lên.- Hắn nói với giọng nhỏ nhẹ.
_CẬU LẠI ĐỊNH GÂY THÊM SCANDAN NỮA ĐÚNG KHÔNG? TRÁNH XA CÔ TA RA RỒI VỀ ĐÂY NGAY CHO TÔI- Giọng anh quản lí vẫn cáu gắt.
Nghe đt xong hắn mới ngớ người ra là mình đã có vợ, tại sao hắn lại quên được nhỉ.-Hắn ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi.
-Có chuyện gì vậy anh?- Hera quơ tay trước mặt hắn.
--Hera à, anh có chuyện gấp phải đi, gặp lại em sau nhé- hắn nói rồi chạy vụt đi mất, để mặc cô nàng tưng hửng không hiểu chuyện gì sảy ra.
……………
**Văn Phòng quản lí…
_CẬU ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ? CẬU CÓ BIẾT NGAY NGÀY MAI THÔI TIN TỨC CẬU CẶP KÈ VỚI HERA SẼ ĐƯỢC LÊN TRANG ĐẦU CÁC BÁO KHÔNG?- Anh ql mặt đỏ ngầu vì tức giận.
--Em xin lỗi, tại em quên mất.
_QUÊN, CẬU QUÊN RẰNG CẬU CÒN CÓ MỘT CÔ VỢ SAO? CẬU THẬT BUỒN CƯỜI, RỒI CẢ VỢ CỦA CẬU NỮA CÔ ẤY SẼ NGHĨ CHUYỆN NÀY RA SAO ĐÂY…TÔI THẬT KHÔNG THỂ CHỊU NỔI CẬU NỮA RỒI.
……………………………………….
**Bệnh viện…
-Chị Băng Băng, Băng Trinh sao rồi chị?- Băng Trâm vừa băng bó xong các vết thương quay lại hỏi han tình hình sức khỏe của em gái.
--Em yên tâm, Băng Trinh ổn rồi, chỉ là vết thương ngoài da không đáng ngại lắm. Khoảng 2 tiếng nữa là xuất viện được rồi. Tối nay hai em cứ về nhà chị nghỉ đã, rồi mình sẽ tính tiếp.- Nó mỉm cười
-Chị, em cám ơn chị- BT ' BT đồng thanh.
…………………………………
***Buổi tối tại biệt thự…
_Cô chủ đã về.- Vú Năm lật đật chạy ra mở cửa chào Nó.
--Vú dọn một phòng kế bên phòng con cho hai cô bé này nha.- Hai em vào đây- Nó xách chiếc vali nhỏ rồi gọi hai cô bé theo.
_Cô chủ…đây là…???
--Là bạn của con, còn đây là Vú Năm quản gia của nhà này- quay sang hai cô bé giới thiệu.
-Dạ, con chào Vú- 2 cô bé cúi đầu chào.
………………………….
--Nhất Bảo về chưa Vú?- Nó vừa tắm xong đi xuống nhà chuẩn bị dùng bữa tối.
_Dạ chưa, cậu chủ nói hôm nay sẽ về trễ vì còn bận thu âm gì đó.
--Vú lên gọi Băng Trâm ' Băng Trinh xuống dùng cơm luôn đi, hai cô bé đó đang bị thương Vú nhớ đối xử tốt với họ nha.
_Dạ, thưa cô…
……………………………………………….
--Hai em gắng ăn nhiều cho mau khỏe…- Nó vừa gắp thức ăn cho hai cô bé vừa nói.
-Dạ, em cám ơn chị.-[Đồng thanh]
--Đừng cám ơn hoài như vậy chứ, chị đâu có giúp được gì nhiều đâu.-mỉm cười..
……
Bản tin đáng chú ý kênh Star- tiếng ti vi oang oang.
Vào hồi 10h sáng nay chúng tôi đã bắt gặp ca sĩ thần tượng Bin đang sánh bước rất thân mật cùng ca sĩ nổi tiếng có thân hình quyến rũ Hera, theo tin tức được biết Bin mới cưới vợ chưa đầy nửa tháng nay đã lại cặp kè cùng Hera, phải chăng cuộc sống vợ chồng anh không được hạnh phúc. Sau đây là hình ảnh chúng tôi thu được…..
V� Năm định cầm đồ mốt tắt tivi đi thì nghe thấy tiếng Nó…
--V* để đó đi, con không sao đâu.
_Nhưng…cô chủ…-V* Năm ngập ngừng.
--Con không sao mà- Nó mỉm cười.
-Thật quá đáng, mới cưới vợ mà đã cặp kè với cô gái khác. Nếu em là vợ anh ta em sẽ đuổi anh ta ra khỏi nhà ngay lập tức- Giọng Băng Trinh bức xúc.
Chương 20
-Băng Trinh im nào- Băng Trâm nhắc khéo em, vì linh cảm cho cô thấy Băng Băng đang buồn khi xem xong bản tin đó.
Về phần Hera khi xem xong bản tin cô ta nắm chặt 2 tay tức giận…\\\"Cưới vợ ư, hưm thật lố bịch. Làm gì có ai xứng đáng với em hơn anh cơ chứ, em sẽ dành lại anh sớm thôi…\\\"-Nở nụ cười nửa miệng.
…………………
_Cậu chủ đã về. –Vú Năm mở cửa cho hắn vào.
-Vợ con về chưa Vú?
_Dạ cô chủ đang dùng bữa cùng bạn ở phòng ăn.
-Bạn???
_Vâng,…à cậu chủ…có chuyện này…!
-Có chuyện gì Vú nói đi.
_Chuyện cậu đi với cô Hera gì đó vừa được phát trên tivi, cô chủ cũng xem.
-Sao? Cô ấy phản ứng thế nào hả Vú?- Hắn hấp tấp.
_Dạ, tôi định tắt nhưng cô chủ nói cứ để đấy. Cậu chủ vào đi.
Hắn lấy hết can đảm bước vào phòng ăn…
-Chào em yêu, hai người đây là….-hắn cúi xuống hôn vào tóc Nó một cái, cố tỏ ra không có chuyện gì.
--Họ là bạn của em, anh ăn cơm chưa ngồi xuống ăn luôn đi.- Nó mỉm cười.
_Anh đây chẳng phải là người vừa trên tivi hồi nãy sao?-Băng Trinh ngây thơ nói.
Băng Trinh- Băng Trâm lấy tay bịt miệng cô em gái.
_Dạ chào anh, tên em là Băng Trâm còn đây là….
_Em là Băng Trinh em sinh đôi của chị ấy, hì- Băng Trinh lấy lại sự thông minh vốn có.
-À…Uhm, chào 2 em.
_Thôi tụi em ăn xong rồi, xin phép anh chị tụi em lên phòng trước ạ.
--Uhm, hai em đi nghỉ đi cho mau khỏe- Nó mỉm cười.
Phòng ăn bây giờ chỉ còn lại vợ chồng Nó.
--Anh ăn nhiều rau vào, rau tốt cho cổ họng của anh đấy- Nó gắp cho hắn toàn rau xanh.
-Uhm,…Băng Băng này….chuyện hồi nãy….
--Em không quan tâm, em ăn xong rồi anh ăn rồi cũng đi nghỉ đi nhé. Vú ơi mang cho con ly nước mát lên phòng nha Vú.- Nó quay ngoắt lên phòng.
Hắn hối hận với hành động của mình hồi chiều, hắn càng buồn hơn khi Nó nói Nó không quan tâm đến chuyện đó. Nó không có một chút lòng ghen nào hay sao, Nó không hề yêu hắn một chút nào….
--Về phần Nó, Nó lên phòng đóng chặt cửa suy nghĩ. Nó buồn…\\\"Tại sao anh ta lại làm như vậy, anh ta thật sự không yêu mình sao. Mới cưới nhau chưa đầy nửa tháng mà anh ta đã lại dở thói trăng hoa, Lẽ nào anh ta coi đám cưới này chỉ là trò chơi…..\\\"- Nó gạt bỏ suy nghĩ đó, lại nghĩ đến chuyện làm sao lấy được chuyến hàng trước lão Kim…
…………………..
Hôm sau Nó đưa hai cô bé đến vũ trường Nigh thư giãn…
-Băng Băng, tụi anh ở đây- Jimmy vẫy tay gọi Nó.
--Chào, hai anh khỏe không?
-Khỏe, còn em?
--Em khỏe, bữa nay em dắt theo hai người bạn đến. Hai anh đối xử tốt với bạn em nha.
-…..Hai tên choáng toàn tập.
-Trời ở đâu ra mà xinh quá vậy Băng Băng?- Jun thốt lên.
--Có muốn em làm bà mối không nà? Hối lộ em đi.
-Thôi mà em gái, em muốn gì tụi anh cũng chiều hết.
--Hai cô bé mới từ Canada đến đây, mồ côi cha mẹ. Hai anh đừng làm trò gì quá đáng đó.
-Ok, thank em gái………
…………………..
Một ngày sau đó, hai cô bé đã điều tra rõ mọi điều về Nó.[Nguồn từ đâu thì m.n bít oy đó. Thám tử xinh đẹp mà]
Cộc, cộc…Chị tụi em vào được không?- Băng Trâm gọi.
--Uhm, vào đi.
_Chị, xin chị nhận tụi em làm em gái chị- Cả 2 quỳ xuống trước bàn làm việc của Nó.
--Hai đứa đứng dậy đi, sao lại thế này.- Nó chạy lại đỡ hai cô bé.
_Chị, chị đã cứu sống ' cưu mang tụi em. Mạng sống của tụi em coi như của chị, xin chị nhận tụi em làm em gái.- Hai cô bé vẫn không chịu đứng dậy.
--Jimmy ' Jun đã nói gì cho hai em đúng không?
_Tụi em xin lỗi đã tự ý điều tra về chị nhưng tụi em thật sự rất khâm phục chị…
--Được rồi, hai đứa giỏi lắm đứng dậy hết đi, chị nhận hai đứa làm em gái.- Nó cười hiền.
_Chị, chúng em nguyện sống chết cùng chị- Cả hai mừng rỡ ôm chầm lấy Nó.
--Thôi nào hai cô em gái, buông chị ra cho chị thở chút nào. Lần đầu tiên chị được làm chị đấy, ưm…cảm giác thế nào nhỉ….Hi rất hạnh phúc- Nó cười thậ tươi, nụ cười đã lâu lắm rồi mới nở trên môi Nó.
_Chị, chúng em yêu chị- Đồng thanh ' nhẩy vào ôm tiếp[ặc, có phải less ko ta]
--Hai em ngồi xuống đây, chị cần hai đứa giúp điều tra về một người.
_Hi, điều tra về người khác là nghề của tụi em mà chị.- Băng Trinh cười thích thú.
--Việc này chị e hơi khó- Nhíu mày suy nghĩ.
_Chị cứ nói đi, chúng em đảm bảo sau 2 ngày chị sẽ có đầy đủ thông tin cần thiết về người đó.- Băng Trâm khẳng định.