Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Tên fic: Ngược chiều gió cuốn Tác giả: Sally Thể loại: Truyện ngắn. Rating: [K+] Mình có đôi lời muốn nói trước khi bắt đầu câu chuyện. "Ngược chiều gió cuốn" là một truyện ngắn mình muốn tặng cho người bạn mới quen trên Zing Forum, đó là Ruby. Đây cũng là món quà mình muốn tặng Ruby và mọi người như một lời nhắn gửi của cuộc sống. Tuy rằng nó không hay, ngòi bút của mình không chuyên nghiệp để các bạn cảm thấy mến phục nhưng mình mong mọi người sẽ đón nhận nó bằng tấm lòng của một con nhóc chưa đủ tuổi để hiểu cái gọi là sự đời nhưng lại biết rung động trước những tình cảm đáng quý của những người bạn biết lòng, không biết mặt. Truyện ngắn này mình xây dựng dựa trên bài dự thi Tuần 2 của Event bên ly trà sữa từ Ruby, mình muốn Ruby thấy được tình cảm mình nhắn gửi cho bạn ấy thông qua câu chuyện của quá khứ mà mình dựng lên. Chúc Ruby học tập tốt và đạt được ước mơ của mình! Luôn mỉm cười nhé! -Sally- 1. Ngày không nắng. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, chút nắng hồng còn xót lại trên cánh chim cô liêu, mệt mỏi rồi đột nhiên ngã quỵ trên bầu trời cao rộng ấy. Gío vẫn dịu dàng, vô tình như thế, cuốn đi những nỗi lo, muiộn phiền nhưng cũng dội vào lòng ai đó chút đắng cay, tủi hờn của góc kí ức nào đó chợt ùa về. Sân trường rộng, hàng gạch men cũ màu đã nứt nẻ theo tiếng gọi của thời gian, in những chiếc lá vàng, những chùm hoa học trò nào đó vô tình bị đánh rơi. Gío mơn man thổi bay những tà váy tím của đóa bằng lăng mới nở, ngọt ngào mà lặng lẽ, nó vẫn đẹp và yêu kiều như thế dù cho ngày mai nó có ùa tàn theo nắng ấm. Cô học trò nhỏ thơ thẩn ngắm những đóa bằng lăng tím đang đua nhau khoe sắc, đôi mắt đen láy ánh lên tia cười tinh nghịch, gò má trắng chợt ửng hồng e thẹn, mùi hương của hoa gió vô tình rơi vào cánh mũi, bờ môi mềm khẽ vẽ lên một nụ cười ngây dại. Vô thức, cô học trò nhỏ đưa cánh hoa màu tím biếc lên hít hà rồi lại để nó thả mình theo gió. Đó là mùi hương của nụ cười hay mùi hương của tâm hồn cô đơn nào đó đang vẫy gọi? Nắng vẫn chốn tìm không thấy bóng, để gió một mình hoành hành, xé nát một trái tim ngây dại. Phải chăng gió đã quá cô đơn, quá tủi hờn mà trở lên đáng sợ? Khẽ thôi nhưng đủ làm nụ cười của ai đó bị cướp mất theo vết sẹo đã in hằn trong tim. Mi mắt buồn cụp xuống, nó chất chưa hay đang cố kìm nén một nỗi đau nào đó, ngăn không cho mảng kí ức rạc rời quay trở lại. Ừ! Thì mỗi người đều có những niềm vui và nỗi buồn đan xen trong cuộc sống, nhưng đừng phũ phàng với một cô bé tuổi trăng tròn đến mức nụ cười dù có gượng cũng không thể nâng lên. Người ta vẫn nói những gì mình làm trong quá khứ thì tương lai sẽ trả lại công bằng cho tất cả. Có lẽ họ đúng… Khóe mắt cô học trò nhỏ vô tình đánh rơi một thứ dung dịch trong suốt, mềm như một cái hôn nhẹ lướt qua, trượt đều trên hai gò má trắng hồng, môi khẽ mím, nó tái tê, run rẩy theo từng ngày gió dội vào tim. Đóa bằng lăng vẫn nở và nỗi buồn năm nào chợt ùa về vò nát con tim… *-*-*-* “Nếu có thể cho con một vé đi tuổi thơ, về cái ngày xưa bé để xóa đi lỗi lầm” Ngày không nắng. Gío gợi về một cái nhìn của tuổi thơ, kiếm tìm đám trẻ con thích chơi trò cô dâu chú rể ở góc nhỏ của vườn xoài. Cô học trò nhỏ còn nhớ lắm những ngày xưa chơi với lũ bạn thơ, cả đám hễ cứ thấy người ta làm đám cưới là vui mừng lắm, tụi con gái mơ mộng chiếc váy cưới tinh khôi, bó hoa hồng rực rỡ trong tay và lớp khăn voan trắng, mỏng xõa trên mái tóc được búi gọn. Còn lũ con trai cứ luôn bị ám ảnh rằng chú rể là một người hung đã cứu được cô dâu từ tay mụ phù thủy độc ác giống trong truyện cổ tích để rồi được tổ chức một lễ cưới linh đình và sống hạnh phúc mãi mãi bên cô dâu, bởi vậy, đám con trai “sặc” máu anh hung luôn ao ước được trở thành hero của mấy đứa con gái ngốc nghếch kia. -Êy! Chúng mày ơi! Chơi trò đám cưới đi! – Con nhóc thắt hai bím tóc cao cao có nụ cười vương mùi của mấy bà mai mối nhìn lũ bạn, cười toe toét khởi đầu câu chuyện. Cô bé có mái tóc dài, đen tuyền, mềm mượt, gương mặt xinh như một nàng công chúa, cười e thẹn: -My sẽ làm cô dâu còn Nam là chú rể nhé! Cậu nhóc tên Nam có làn da trắng bóc, mái tóc đen mang chút nâu của nắng quê mộc mạc, dáng cao, gầy, mảnh khảnh, nhưng gương mặt lại thanh tú, đẹp từ mọi góc nhìn, hoàn hảo đến từng đường nét. Trong mắt tụi con gái, cậu nhóc này luôn là một chàng hoàng tử đẹp trai, dũng cảm, và trong mắt cô bé tên My kia, cũng không là ngoại lệ. Nhóc Nam im lặng không nói, ánh mắt vương chút ngây ngô của trẻ con hướng về một cô bé khác, cô bé có làn da rám nắng, đậm mùi của đồng quê, mái tóc ngắn buộc lại thành cái đuôi gà nhỏ xíu đằng sau, cô bé ấy không xinh xắn nhưng trong đôi mắt màu đen lại ánh lên cái nhìn của một cô bé tốt bụng, mạnh mẽ. Nụ cười đẹp như tia nắng mai luôn trực trên môi cô bé ấy… Cậu nhóc tên Nam hái bông sen gần đó, ôm chặt trong tay, bước về phía cô bé có làn da của nắng đang cười đùa cùng đám bạn, giật nhẹ tà áo cô bé, thỏ thẻ nói: -Nam thích Mai! Như có một luồng điện chạy ngang, mỗi đứa bé mang một cảm xúc, một phản ứng riêng. Cô bé tên Mai giật mình, ngây ngô nhìn Nam, không hiểu chuyện, còn My thì giận dỗi, khóc òa lên: -Oa…oa…Sao chú rể Nam lại thích Mai? Chú rểkhông thương cô dâu sao? Oa…oa…My sẽ giận Mai! Oa…oa… Mai thấy cô bạn gái nói giận mình thì dữ dằn ném đi bông sen hồng trong tay, xô Nam ngã rồi mắng: -Sao Nam lại nói thế? My nói sẽ giận Mai rồi kìa! Nam không ngoan! Nam ngước nhìn cô bé, có chút buồn, có chút giận, có chút xấu hổ, có chút cay đắng, mọi thứ lẫn lộn quện vào đáy mắt đen ngây ngô của cậu nhóc… Sau ngày ấy, Mai không còn chơi với Nam, chỉ quanh quẩn ở nhà chơi với mẹ và đám bạn cùng xóm màu bụi nắng. Mấy ngày sau, cô bé biết tin gia đình Nam đã chuyển đi. Vẫn là ánh mắt thơ dại không hiểu chuyện ấy… -.-.-.-.- Tất cả chỉ là cái nhìn ngây dại của đám trẻ nông thông thích chơi trò đám cưới, sẽ chẳng có gì nếu đôi chân của thời gian không dợm lại những bước đi cũ vào cái tuổi 15 của cô bé tên Mai… -.-.-.-.-.-.- 2. Một năm trước. Ngày không nắng. Từng đợt gió mạnh thổi bay tà áo trắng, xuyên qua lọn tóc mềm vương mùi lúa non của cô học trò nhỏ tên Mai. Đóa bằng lăng rộ nở trên cao, cô bé mỉm cười ngu muội nhìn từng cánh hoa mỏng màu tím biếc chao nghiêng trong gió, tiếng rơi trong vắt như giọt sương đọng lại trên đầu cỏ ba lá ngoài kia. 15 tuổi… Ngọc Mai đã hiểu dần nỗi buồn đáng có trong tuổi thơ khi cậu bạn tên Nam vội vã ra đi mà cô bé chưa kịp nói lời xin lỗi. Lúc thơ bé, đối với Ngọc Mai, bạn gái chơi đồ hàng chung mới là tất cả, sẽ buồn và sợ lắm nếu My và lũ bạn tẩy chay Mai sang một bên không cho chơi cùng, vậy nên cô nhóc không hiểu chuyện ngày nào mới xô ngã, vô tình làm cậu bé kia lớn hơn tuổi cảm thấy bị tổn thương. Nhớ lại, Ngọc Mai thấy mình thật ngốc, đó là lời tỏ tình đầu tiên cô bé nhận được, nó trong sáng, ngây thơ không chút tính toán, vụ lợi, lừa gạt hay trêu đùa. Nó xuất phát từ trái tim trân thành, non nớt của người bạn tuổi thơ. 15 tuổi… Cô bé Ngọc Mai cũng có những rung động đầu đời của cái tuổi sáng trong này. Cuối lớp 8, lớp cô bé nhận thêm một học sinh nam chuyển đến, tên Phong. Cậu bạn có dáng cao gầy, làn da trắng bóc với mái tóc nâu bồng bềnh, sống mũi cao, thanh, đôi mắt dài dài, đen láy, lông mày rậm, hàng mi dài với bờ môi mềm, mỏng như cánh hoa đào chớm nở. Phong giống chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, nụ cười đẹp luôn trực trên môi và đã cô tình làm trái tim cô bé xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cái gọi là tình yêu sét đánh có lẽ đúng, nhỉ? Nhưng thật lạ, như một cỗ máy được lập trình sẵn, Phong nói chuyện, hòa đồng, vui vẻ và giúp đỡ mọi người, trong mắt đám nữ sinh, Phong là prince số một của trường. Phong đẹp trai, học giỏi, nhảy hiphop đẹp và chơi bóng rổ cực siêu, ngoài ra Phong còn giỏi võ nữa. Ở Phong tập hợp đầy đủ những vẻ đẹp mà mọi thằng con trai đều ao ước có. Nhưng thật lạ, thật đau lòng khi cô bé nhận ra… Phong lạnh lùng, thờ ơ, có đôi khi tỏ ra căm ghét cô bé, chỉ riêng một mình cô bé. Từ ngày Phong chuyển đến, cậu chưa hề nói một câu nào với Mai, gặp thì cậu cũng coi như bầu không khí ngột ngạt, họa chăng lắm, bắt buộc phải nhìn thì cậu lại ném cho cô bé cái nhìn kỳ thị, khing khỉnh. Chuyện đó đã trở thành chủ đề hot của trường : “ Hot boy Tuấn Phong “dị ứng” với gái quê Ngọc Mai “. Tụi cái Liên vốn đã chẳng ưa gì cô bé, được dịp lẫn tới, lấy những cớ vô lý, nào là cô bé thích thầm Phong, viết thư cho Phong này nọ để bắt nạt, đánh hội đồng cô bé. Tất nhiên, những chuyện này không bao giờ đến được tai Phong, cậu vẫn lạnh lùng và vô tình làm trái tim cô bé tuổi 15 đau đớn. Mai đau lòng nghĩ, nếu có biết thì chắc gì Phong đã thèm quan tâm cô bé!?. Nhưng tại sao, tại sao Phong lại ghét cô bé đến mức thậm tệ như thế? Cô bé đã làm gì sai để ngay từ cái nhìn đầu tiên Phong đã tỏ ra khinh bỉ cô bé? Ừ thì cô bé không xinh xẻo như tụi cái Liên, không biết cách ăn diện và nói năng dịu dàng. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé ở dơ, ăn mặc lếch thếch, nói năng thô thiển để bị Phong và lũ bạn gắn cho cái mác “Con nhỏ lập dị”. Nhưng thật lạ, tại sao Phong ghét bỏ, cùng đám bạn tẩy chay cô bé như thế mà cô bé lại không hề giận, không hề căm ghét hay thù hằn!? Đôi khi Mai nghĩ có lẽ kiếp trước nợ gì Phong nên kiếp này mới phải đền bù, trả nợ. Ừ thì Phong ghét cô bé nhưng không đến nỗi cậu sai đám cái Liên đánh hội đồng cô bé! Dù sao vẫn còn lý do ấy để yêu thương! Mai tự an ủi mình như vậy. Cho đến một ngày kia… Ngày không nắng. Gío cuốn tung đám bụi đường, hòa vào đống xác lá già dưới gốc phong buồn bã ven con đường đất quen thuộc. Trời không chút nắng hồng nhưng lại bàng bạc những đám mây vàng óng ánh, nó như giận dữ, như xoa dịu, nhưng cũng như gọi mời trái tim ai đó. -Ê! Con nhỏ lập dị đó! -Ừ! Sẵn sàng chưa? Tao đếm đến ba thì tất cả xông ra dằn mặt nó nhá!? -Được đấy! Đang cần vận động tay chân đây! Đám nữ sinh lớp chin ăn vận kiểu cách, đầu xanh đẩu đỏ buộc đầy đủ các loại nơ to nhỏ khác nhau, mặt vẽ những màu mẻ chói lóa, đang chụm đầu, rình mò đứa con gái tội nghiệp tên Mai đang một mình bước đến. Mai cô độc bước trên con đường đất, dáng cô liêu chống chọi lại cơn gió mạnh đang xô đẩy cô bé từ ngoài xa dội đến. Mai đã quen một mình như thế, một mình chơi, một mình học, một mình buồn, một mình vui, một mình tự an ủi,… và cũng một mình tự đứng lên sau những lời nói cay độc vẳng vào tai, cô bé đã chai sạn từ lâu cái cảm giác bị kỳ thị, rũ bỏ, cũng chính thế mà trái tim non nớt đã phần nào sắt đá, cứng cỏi chống lạigoing tố của cuộc đời. Cô bé không cảm thấy cô độc khi một mình, nhưng thà thế còn hơn phải chịu những đòn tra tấn tâm lý từ lũ bạn ở trường. Đột nhiên, từ trong bụi cây gần chỗ Mai, đám cái Liên nhảy bổ ra, tất cả xông vào đánh, đám, túm áo, giằng tóc,… khiến cô bé bị bất ngờ, không kịp kháng cự, hay đúng hơn là không thể kháng cự, mọi thứ là quá mệt mỏi, cô bé muốn khép hờ đôi mắt lại để ngủ thật sâu, quên hết những nỗi đau ở thực tại. Thôi, cứ nín nhịn đi, ngày mai vết bầm sẽ hết thôi, chẳng có một cú đánh nào mạnh như cái nhìn của Phong giành cho cô bé. -Mấy người nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Chất giọng kinh hoàng xen lẫn giận dữ và lạnh lùng vang lên từ phía sau làm tụi cái Liên dừng tay, bất ngờ quay lại để rồi run sợ, lắp bắp nói không ra tiếng: -A…a…Tụi…tụi tớ…có…làm gì…đâu…Haha…haha… -Hihi…đúng đó! Tụi…tụi tớ có làm…làm gì đâu! Thằng con trai ấy nhíu mày, đưa cánh tay trắng muốt đọng lại những giọt mồ hôi nhỏ li ti, trong suốt, đẩy tụi con gái thô lỗ kia sang hai bên, để lộ hình ảnh một cô bé mảnh mai dính đầy bụi bẩn trên bộ đồng phục màu than, thứ dung dịch màu đỏ có vị tanh đọng lại trên khóe môi. Gương mặt trắng hồng đã in đầy những vệt ngón tay va chạm mạnh vào làn da mỏng, tím bầm, sưng phồng lên. Mái tóc mỏng mang mùi của nắng đã rối tung, đan cài lớp bụi bẩn dày đặc, hôi hám. Tên con trai đó bất động, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên chằng chịt, tia nhìn giận dữ ném thẳng vào đám con gái dữ dằn kia, từng vệt đỏ hằn trên khóe mắt. Kìm nén, cậu gằn giọng: -Biến! -Dạ…dạ… Đám con gái sợ hãi, nhanh chóng rút lui, bỏ lại sau lưng một cô gái đang quằn quại trong những đòn roi thể xác và một tên con trai đang gồng mình gắng gượng nuốt ngược nước mắt vào tim, cảm giác đau xót, tội lỗi dâng lên, nhấn chím lòng tự tôn của một thằng con trai lạnh lùng, kiêu hãnh. Ngọc Mai mệt mỏi nâng mi mắt, xót lại trong đáy mắt là hình ảnh nhạt nhòa của một tên con trai trắng trẻo, đẹp đẽ, cô bé sợ hãi, dốc sức tàn đẩy hắn ra xa, miệng lẩm bẩm: -Tránh…tránh xa…tôi…ra! Rồi ngất lịm đi vì đau đớn, mệt mỏi. Bỏ mặc lời xua đuổi đắng ngắt ấy đi, cậu vô thức ôm chặt cô bé vào lòng, nước mắt không nén lại được mà tuôn rơi lã chã, bờ môi mềm tê tái, run lên: -Mình…mình xin lỗi! Xin lỗi cậu! Phong đâu có ngờ cái cách trả thù của cậu lại khiến cho cô bé không có khả năng kháng cự ấy phải chịu bao đau đớn, tủi hờn, tổn thương như thế này. Phải chăng cậu đã sai, đã ích kỷ khi nghĩ rằng cô bạn tuổi thơ ngày nào cố ý từ chối vì ghét cậu. Suy nghĩ thật trẻ con, ngu xuẩn! Vì ai mà cậu thành ra độc đoán và ác đến vậy? Tình cảm trong sáng à? Bỏ đi! Nó đã bị lòng tự phụ của một thằng con trai hẹp hòi, độc đoán đè bẹp từ lâu. Đáng nguyền rủa! Gìo vẫn vô tình thổi, đan cài những sợi mong manh vào thứ nước trong suốt, ánh lên màu hồng rạng rỡ của hoàng hôn đã nhẹ rơi ngoài xa, tiếng côn trùng rả rich như bản đàn kêu thương ai oán, như nhàu nát trái tim ai đó, như đập tan nụ cười gượng trên môi… Một lời xin lỗi, có đủ tư cách để nói ra? Hãy cho mình được làm gió, để ấp ôm mãi trái tim nồng nàn của cậu… (cont) 3 – end Bên ngoài, hoàng hôn đang nhẹ rơi, từng đọn gió thổi mạnh, tạt vào đám lá cây xanh biếc đang rì rào khúc nhạc buồn, vệt mây hồng chán nản lê bước chậm chạp trên bầu trời khoáng đãng, vương lại chút ấm áp của nắng vàng, yếu ớt ôm lấy cánh chim cô độc đang bay liệng, xé toạc một vùng hiu quạnh. Tất cả vạn vật đang chuẩn bị cho giấc ngủ nồng say của mình… Đâu đó, tại một ngôi trường vắng… Mùi thuốc sát trùng sực vào cánh mũi, cảm giác cơ thể rã rời, ê ẩm bủa vây lấy cơ thể cô bé. Khẽ nhíu mày, cô nâng mi mắt dậy, cô bé lờ mờ thấy không gian trắng xóa lọt vào con ngươi, đây là…phòng y tế trường. Cô bé thấy căn phòng trống trải, tim lặng, cánh tay mình đau nhói vì kim tiêm. -Em tỉnh rồi à? Ngọc Mai giật mình, cô y tá từ ngoài bước vào, nụ cười ngọt ngào vẽ trên môi. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu: -Em không sao! Cảm ơn cô đã đưa em đến đây! Cô y tá mỉm cười hiền hậu: -Không phải cô đưa em vào đây đâu! Là một bạn nam đấy! Ngọc Mai nhíu mày: -Bạn nam ạ? Phải rồi, đoạn kí ức ngắn ngủi cô bé gắng nhớ lại lúc trước khi lịm đi, đã có một cánh tay ôm chặt lấy cô bé, nó ấm lắm… -Ừ! Hình như là bạn Phong lớp em đấy! Mai thất kinh, hai con mắt đen láy trở lên nhạt nhòa, là Phong sao? Thấy Mai im lặng, cô y tá hơi lo, chợt nhớ ra chuyện gì đó, mỉm cười trấn an: -À! Bạn ấy bảo khi nào em tỉnh lại thì nhờ cô đưa cho em cái này! – Cô rút trong túi áo y sĩ ra một chiếc USB nhỏ, đưa cho Mai. Cô bé ngơ ngác không hiểu chuyện nhưng rồi cũng gật đầu cảm ơn: -Em cảm ơn cô! -Không có gì đâu em! Bây giờ cũng muộn rồi! Em tự đi được không? Hay cô đưa em về nhé! – Cô y tá tốt bụng đưa ra lời giúp đỡ. Cô bé vội xua tay, lắc đầu nguầy nguậy: -Không đâu cô! Em tự về được mà cô! – Cô bé vội vàng nhảy phóc xuống giường, cười tươi tắn, cúi chào – Cảm ơn cô! Xin phép cô em về! Cô bé vội vã dời khỏi phòng y tế, nhanh chân bước về con đường đất quen thuộc đượm mùi của lùa, bỏ lại sau lưng một ánh mắt buồn rười rượi, một giọt nước mắt chợt lăn dài, một vết thương chưa lành còn đang rỉ máu tanh. Cúi chào ba mẹ, cô bé nhanh chóng vào phòng, cắm chiếc USB vào máy tính. Tuy cảm giác mệt mỏi khiến cô bé muốn gục ngãngay lúc này nhưng tính tò mò lại trỗi lên, cô bé muốn biết lý do tại sao Phong lại cứu cô bé và quan trọng hơn là Phong muốn nói gì!? Bất chợt, hàng loạt những bức ánh của cô bé lúc ăn, lúc ngồi học, lúc đi một mình, lúc đọc sách… hiện lên trên màn hình máy tính cũng khúc nhạc Oah vui nhộn, những con chữ lấp lánh trên màn hình chạy nhảy theo nhịp điệu, nhưng giọng hát không phải của Alexander Rybak mà là một giọng nam khác, êm hơn, ngọt ngào hơn, sâu lắng và có đôi chút buồn dâng lên…Phong… Ánh mắt Mai khựng lại khi bức ảnh ghép hình cô bé đang mỉm cười với chậu xương rồng ghép lại cùng một bức ảnh của Phong, đứng lặng trên màn hình máy tính, bài hát Oah kết thúc, Until you bắt đầu ngân nga, từng dòng chữ màu tím biếc lần lượt hiện ra, đuổi theo tiếng nhạc. “Ngọc Mai… Mình xin lỗi! Xin lỗi Mai! Mình là kẻ có tội khi làm Mai tổn thương. Thực ra, mình không phải Hoàng Tuấn Phong như Mai thấy… Mà là một Hoàng Bảo Nam của ngày xưa… Mai còn nhớ!? Vì lòng ích kỷ, thể diện của một thằng con trai hẹp hòi độc đoán mà mình đã làm Mai nhiều lần bị đau. Mai còn nhớ chứ? Cái ngày thơ bé tụi mình chơi trò cô dâu chú rể, Mai đã từ chối Nam, lúc ấy Nam không hiểu chuyện, cứ nghĩ rằng Mai ghét Nam nên mới làm như thế…Nam ngốc lắm phải không? Đáng lẽ ra một thằng tồi như Nam không được phép lại gần một cô bé tốt bụng như Mai. Sau ngày ấy, Nam đã cùng gia đình bay sang Pháp định cư, Nam thấy buồn vì không có người bạn thân như Mai ở bên cạnh, nhưng vì cái tính nóng nảy, hay tự ái của mình mà Nam đã bắt mình vào guồng của một lịch học khủng khiếp, gần như Nam không có thời gian nghỉ, 24h Nam giành cho việc học khiến ba mẹ cũng phát hoảng vì lo lắng, từ đấy trở đi Nam bị tự kỉ, không hề giao tiếp hay nói chuyện với ai. Mục đích lúc bấy giờ chỉ còn lại ba chữ “Trả thù Mai”. Cho đến ngày Nam quay lại Việt Nam, nhìn thấy nụ cười vô tư của Mai, trái tim sắt đá của Nam dường như vụn vỡ, kí ức về một tuổi thơ ngây ngô ngày nào lại ùa về, bóp méo tư tưởng trả thù của Nam, nhưng Nam đã buộc mình không được chùn bước để rồi Mai phải đau, Mai phải chịu nhiều tổn thương không đáng có! Nam không đủ tư cách để nói lời xin lỗi và cầu mong Mai ban ơn sự tha thứ, nhưng Nam hi vọng trong lòng Mai vẫn còn đọng lại hình ảnh một người bạn tuổi thơ mà Mai đã từng yêu mến! Nam xin lỗi vì Nam đến nhanh rồi cũng đi nhanh! Khi Mai xem clip này thì có lẽ Nam đã cùng gia đình quay trở lại Pháp. Những kí ức tuổi thơ và hình ảnh của Mai, Nam xin giữ lại nhé! Nam hi vọng ngày mai khi tỉnh giấc, Nam có thể ngẩng cao đầu để gặp lại một Ngọc Mai thành đạt, chững chạc và mạnh mẽ hơn nhé! Ngọc Mai… Ngọc của những thứ đẹp và lấp lánh. Mai của một ngày mai tươi sáng. Nhưng Ngọc thì cũng phải mài từ cát bụi. Ngày mai thì dẫu sao cũng vẫn phải chờ. Nam hi vọng Mai hãy cứ nỗ lực, cố gắng sống tốt như bây giờ để ngày mai tụi bạn không còn chê bai, trách móc Mai – người bạn tuổi thơ của Nam, nữa nhé! Hãy quên đi quá khứ và sống là một Ngọc Mai vui tươi lên nhé! Tạm biệt Mai! Hẹn gặp lại vào một ngày không xa!” Nước mắt không biết đã lăn trên khóe môi từ bao giờ. Tại sao Nam lại đến và đi như một cơn gió? Tại sao Nam lại vô tình, độc ác làm Mai đâu lòng như thế rồi lại bỏ đi? Thà rằng Nam cứ là một Hoàng Tuấn Phong lạnh lùng, cao ngạo rồi lặng lẽ ra đi còn hơn là nói ra hết sự thật này để rồi trái tim Mai đau nhói. Người Mai thích hóa ra lại là người thích Mai của ngày xưa. Cuộc đời này chỉ là một trò đùa thôi sao? 5 năm trước, Mai rũ bỏ một lời tỏ tình trong sáng. 10 năm sau, Mai gang chịu cái giá năm nào đem lại. *-*-*-* Gío vẫn chạy ngược dòng quá khứ. Gío đem Nam đến rồi lại cuốn Nam đi. Tại sao gió đem nỗi buồn đến bên Mai rồi làm nó lớn dần lên mà không cuốn nó đi theo? Ngọc Mai. Cái gì mà tương lai tươi sáng, đẹp đẽ? Nó phũ phàng và lạnh lùng quá! Mối tình đầu đến và đi như một giấc mơ, để lại lòng ai chút đắng cay. 15 tuổi chưa đủ chín chắn để yêu. Nhưng… 15 tuổi đủ để dư vị ngọt ngào của cuộc sống lắng đọng lại trong tâm hồn, chút xúc cảm rung động đầu đời của tuổi mới lớn. Mai ngước nhìn một ngày không nắng. Mai ngước nhìn ngọn gió vừa lướt qua. “Nắng đầu mùa bao giờ chẳng đẹp, mối tính đầu bao giờ chẳng ngọt ngào và cũng thật đắng cay!” Mai khẽ cười. Mai hôn nhẹ vào gió, vẫy chào tình yêu đầu đời tan vào gió, hi vọng ngày mai nắng sẽ lên, ôm chọn lấy cơn gió cô độc đang ngược chiều cảm xúc, sưởi ấm trái tim đang dần lành lạnh. Mai lặng lẽ bước ngược chiều gió cuốn, bỏ lại sau lưng những đắng cay của tuổi mười lăm, bắt đầu một dư vị mới của tuổi mười sáu, nụ cười ngọt ngào đọng lại trên môi. Hãy yêu đời và cười nhiều lên Mai nhé! Mỗi người đều có một tuổi thơ và mối tình đầu đẹp đẽ, dù nó đang diễn ra trong cuộc sống thực tại hay đã kết thúc bằng nỗi đau trong quá khứ thì bạn hãy cứ gửi nó vào gió để mối tình đầu với nụ cười tuổi thơ mãi mãi được bay cao, vô tận. -Sally- -The end-