Một giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ. Người ấy nói nhớ Đan, nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hát cho Đan nghe như thế này cả...
11h30' đêm rồi. Sao mấy ngày hôm nay thời gian trôi chậm chạp như rùa bò thế không biết. Đan nằm trên giường, không làm gì mà cũng không ngủ được. Sự nhàn rỗi ấy khiến Đan lại nhớ Khiêm. Khiêm cũng tệ thật, anh ta đến mang đến cho Đan những gì nồng ấm, ngọt ngào - cái đẹp nhất thuộc về tình đầu, vậy mà nay thì sao chứ, Khiêm đi xa Đan rồi, mỗi người rẽ một ngả đường, một quyết định mà cả hai đều chấp nhận ngay khi nó được đưa ra. Hai con người đã từng nắm tay nhau bước qua rất nhiều con đường, nay cùng quay bước mà không ai quay lại nhìn nhau một lần, chỉ sau một câu nói: "Mình chia tay đi". Tất nhiên đây là câu nói của Khiêm, mà dù là câu nói của ai cũng vậy thôi, khoảng cách đã quá lớn, không thể lấp đầy được thì chỉ cần một người nói ra trước thôi. Đan chỉ gật đầu, chắc cũng chẳng cần thêm lời nào nữa. Vậy mà hơn một tháng nay rồi, Khiêm dường như vẫn không hề biến mất trong cuộc sống của Đan. Hai người quyết định tốt hơn hết là không gặp nhau nữa. Đúng là không một lần nào nữa... Thế nhưng, tại sao Đan vẫn thấy Khiêm trong những quán kem quen thuộc, để rồi giật mình, dụi mắt và... ảo ảnh biến mất. Tại sao Đan vẫn thấy Đan và Khiêm đang cùng đi trên một con đường có lá me bay, Đan tung tăng để Khiêm kéo lại và bảo:
- Em có chạy chậm lại không thì bảo, anh theo em mà hụt hơi rồi này!
- Anh theo làm gì? Đi chậm thì cứ đi một mình đi!
- Em muốn chạy xa khỏi anh đúng không?
- Không... ngốc ạ!
Đan cười với hình ảnh quá khứ để nó tan biến đi. Và Đan vẫn nhớ Khiêm, nhớ những lần buôn dưa lê đến tận khuya. Đan cũng không nhớ Đan và Khiêm đã nói những gì mà có thể nói lâu đến thế. Nhưng chỉ nhớ lúc không còn biết nói gì nữa thì Đan lại bảo:
- Thôi, hết chuyện nói rồi, đi ngủ nhé!
- Từ từ.
- Anh còn gì muốn nói à?
- Ừ. Anh yêu em...
Đan vẫn nhớ cái cảm giác khi Đan bật cười lúc nghe Khiêm nói thế. Nhớ cả lúc Đan nhẹ nhàng tắt máy và mỉm cười khi chìm vào giấc ngủ...
Thôi, cười hay khóc thì vẫn phải ngủ. Bỗng "ting, ting"... có một số điện thoại lạ gọi đến, ngần ngừ một chút, Đan bắt máy:
- A lô?
- Anh nhớ em... nhớ lắm! Anh hát cho em nghe nhé!
" Ngày không em, không lung linh nắng trên con đường, dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man... " Một giọng hát buồn, không hề quen, trái lại còn rất lạ. Người ấy nói nhớ Đan nhưng không phải Khiêm, mà Khiêm cũng chưa lần nào hát cho Đan nghe như thế này cả. Có lẽ người đang gọi nhầm máy mà không biết mình nhầm máy. Nhưng lời hát nghe tâm trạng quá, Đan cũng muốn nghe. " Nếu em cần một bờ vai êm, nếu êm cần những phút bình yên, anh sẽ đến như bao lần, để mình cùng tựa vào vai nhau... "
***
- Đan! Biết mấy giờ rồi không?
- Cuối tuần cho con ngủ đi mẹ!
Tiếng mẹ làm Đan tỉnh giấc. Sinh viên năm nhất rồi mà mẹ cứ xem Đan là học sinh cấp 3 ấy, có mỗi cuối tuần về nhà mà mẹ chẳng cho Đan ngủ nướng. Đan uể oải bước xuống giường, tự hỏi: không biết đêm qua mình ngủ lúc nào nhỉ? Đan chợt giật mình cầm điện thoại lên, xem nhật kí cuộc gọi... Cuộc gọi mới nhận lúc 00h01... 10 phút... người lạ mặt ấy hát có 10 phút mà Đan đã ngủ ngon lành. Chắc tại tối qua Đan mệt. Đan bấm tin nhắn định nói rằng cậu ta nhầm máy nhưng Đan lại giật mình khi tin nhắn đến: "Xin lỗi bạn, hôm qua mình nhầm máy! Ngại quá!" Đan mỉm cười khi đọc tin nhắn, trả lời: "Không sao mà! Bạn hát rất hay!" Có lẽ cậu bạn cũng không muốn nhắc lại chuyện tối qua nên chỉ nhắn lại một icon mặt cười có vậy, Đan cũng không nhắn lại nữa. Đan quẳng điện thoại lại giường và vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt. Đan muốn ăn một cái gì đó!
Sáng thứ hai, kí túc xá...
Đan dậy sớm, khoảng một tuần nay Đan tập chạy bộ buổi sáng. Không khí buổi sáng khá trong lành, tiếng chim hót ríu rít, làm Đan thấy thoải mái hơn, mà chạy, khi tập trung toàn bộ năng lượng xuống đôi chân thì đầu sẽ không phải nghĩ, không phải nhớ gì cả, con tim cũng thế lúc nào cũng đập mạnh thì sẽ không biết loạn nhịp nữa.... Ba vòng quanh sân kí túc xá là quá đủ rồi... Hai vòng rưỡi... Chạy qua sân bóng đá này nữa là đủ 3 vòng... Aaa!
- Này, bạn không sao chứ?
Đan từ từ mở mắt, một thằng con trai đang gọi nó! Cái nó nhớ duy nhất đó là có cái gì bay đập vào mặt nó và nó ngã. Nó vẫn có cảm giác hơi choáng ở đầu. Thằng con trai huơ huơ tay trước mặt nó xem nó tỉnh hẳn chưa. Đan ngồi dậy gạt tay cậu ta ra và bảo:
- Tớ không sao! Mà cậu đá bóng mạnh thật đấy!
- Xin lỗi nhé! Lúc ấy tớ không để ý là có người chạy qua.
- Ừ, may là đầu tớ cũng cứng!
- Cậu ở nhà mấy trong kí túc thế! Để tớ đưa cậu lên.
- Nhà 2, nhưng tớ không sao.
- Vậy cậu cũng năm nhất à. Tớ cũng nhà 2 này! Thôi lên cùng đi!
- Cậu không đá bóng nữa hả?
- Không, sáng nay tập thế đủ rồi. Mà cậu tên gì?
- Đan. Còn cậu?
- Huy. Nguyễn Gia Huy.
- Hì, hỏi tên thôi có hỏi họ đâu. Mà cậu phải đền bù tôi vụ đá bóng vào đầu tớ hôm nay nhé! Rút ngắn mấy năm tuổi thọ của tớ rồi đấy!
- Hic, đền bù thế nào?
- Mời tớ ăn kem đi!
- À, okie! Tối mai 8h ở canteen nhà 1 nhé! Cho cậu ăn no kem luôn!
- Được! Ngoéo tay nào!
Đan và Huy ngoéo tay nhau ở cầu thang tầng 3 nhà 2, nơi Đan phải rẽ ngang để vào phòng, còn Huy thì ở tận tầng 4. Họ móc hai ngón út vào nhau, tự dưng Huy giơ thêm ngón tay cái, Đan rút ngón tay út ra và bảo:
- Không được dùng cả ngón cái!
- Tại sao?
- Tại vì đó chỉ dùng cho nhưng người yêu nhau hứa với nhau thôi, ngốc ạ!
- Vậy à!
Huy cười và chạy lên cầu thang, Đan đang cười theo lại tắt nụ cười. Hồi trước, lúc mới quen Khiêm, Đan cũng từng nói với Khiêm y hệt như thế!
***
Tối hôm sau, mải mê cùng mấy đứa bạn trong lớp làm công việc trang trí cho chương trình ca nhạc của khoa, mãi đến gần 9 giờ Đan mới nhớ ra lời hẹn đi ăn kem. Không chắc là Huy còn ở canteen không, nhưng Đan vẫn cứ đến đó! Ồ, cậu ta vẫn còn ở đó thật, Đan bước vào:
- Xin lỗi, Đan đến muộn.
- Con gái thật xấu tính! Suốt ngày bắt con trai chờ!
- Này cấm vơ đũa cả nắm nhé! Tại bận quá nên tớ quên. Mà con trai có người thích chờ đợi đấy!
- Hì ừ, thế cậu ăn kem gì gọi đi... Đợi cậu, tớ ăn no rồi!
- Ừ. Cô ơi cho cháu ly kem sôcôla, loại to ấy!
- Bó tay! Cậu phải con gái không đấy?
- Còn gì bó nốt đi! Cậu bảo cho tớ ăn no mà. Ăn là thế mạnh của tớ!
- Ăn rồi chạy bộ?
- Không, chạy bộ vì lí do khác! Đang tuổi ăn tuổi lớn mà!
- Lúc đi với người yêu cậu có ăn kiểu này không thế?
- Không... Giờ nghĩ lại thật là hâm!
Đan nói xong câu đó thì bác bán hàng mang kem ra cho nó. Nó ăn ngon lành và không nói thêm nữa. Gia Huy vốn no lắm rồi nhưng nhìn Đan ăn, Huy cũng muốn gọi thêm một ly kem nữa, tiện thể gọi thêm một ly nữa để thế cho cái ly kem sắp hết của Đan. Đan vừa ăn vừa nói chuyện, toàn chuyện vui vui, nhỏ nhỏ ở lớp, cách nói chuyện cười rất có duyện làm Huy cũng thấy vui lây. Và cuối cùng không thể cùng ăn với Đan nữa, Huy ngồi ngắm Đan ăn kem. Đan ăn không hề nhanh, theo cái cách mà Huy có thể gọi là thưởng thức nên trông rất ngon và chính vì thế Đan ăn rất được rất nhiều:
- Sao Huy không ăn nữa?
- No rồi! Biết thế không ăn trước, chờ cậu đến ăn cùng thì ngon hơn.
- Tại sao?
- Cậu ăn nhìn... ngon lắm!
- Haha.. tưởng con trai các cậu thích con gái ăn nhỏ nhẹ chứ!
- Không, con trai thích nhìn con gái ăn ngon lành. Mà cậu cho tớ số điện thoại đi. Lần sau tớ gọi cậu đi ăn cùng cho vui. Tớ cũng thích kem.
- A, còn dám mời tớ nữa kia à? Được! 09...
- Sao? Cậu đọc lại được không?
- Sao cậu ngạc nhiên thế? 09...
Huy giật mình mở điện thoại, xem xét cái gì đó rồi ngước lên nhìn Đan, nhìn xong lại nhìn vào điện thoại. Đan thấy lạ hỏi:
- Cậu sao thế? Có gì không ổn à?
Huy cười nhạt, kiểu cười trừ:
- Không hoàn toàn ổn. Đúng là trái dù trái đất không tròn như ta vẫn nghĩ, nhưng chính xác nó vẫn là hình tròn.
- Nói gì? Không hiểu. Mà cậu đọc số của cậu đi, để tớ có đi đâu không về kịp giờ thì cậu còn chờ tớ ăn cùng.
- Cậu có số của tớ rồi đấy!
Đan ngạc nhiên dừng ăn, ngước lên nhìn Huy:
- Có bao giờ?
Đan cầm cốc nước trắng lên vừa đưa lên uống vừa hỏi. Huy nói:
- Cậu còn khen tớ hát hay mà!
Đan suýt sặc. Sau phản ứng tự nhiên khó tránh khi uống nước mà bị chọc cười, nó quay sang quan sát Huy, e dè hỏi:
- Là cậu à? Không ngờ luôn đấy, còn học cùng trường, cũng ở trong kí túc xá giống tớ nữa.
- Ừ. Có duyên với cậu thật đấy! "Thần kem" kéo những người thích ăn kem lại gần nhau, hehe.
Ăn xong, Đan và Huy đi từ canteen về nhà 2, đoạn đường cũng khá dài. Đang đi, bỗng Huy cầm lấy tay Đan và tiếp tục đi! Đan ngạc nhiên đang định hỏi thì thấy ngược chiều đi với Đan và Huy là một cặp đang khoác tay nhau đi, người con gái nhìn Huy, rồi lại nhìn Đan, rồi dừng lại tại chỗ hai người nắm tay. Tất cả các ánh nhìn diễn ra rất nhanh. Còn Huy thì cũng nhìn về phía đó và không nói gì hết. Đan và Huy tiếp tục đi vào nhà 2, đến khi chắc chắn hai người kia dù có quay lại cũng không thấy họ nữa thì Huy buông tay Đan ra.
- Xin lỗi cậu!
- Hôm trước cậu đã nhầm tớ với ai đó, hôm nay lại cậu lại muốn cả ai đó hiểu nhầm tớ nữa à? - Đan ngán ngẩm.
- Xin lỗi, đó là người mà tớ muốn hát cho nghe tối hôm trước. Cô ấy đi cùng... người yêu mới.
3 chữ "người yêu mới" được Huy nói khá nhanh, trong trường hợp này thì Đan hiểu được phần nào cảm giác của Huy. Đan im lặng không nói gì, hai người bước lên cầu thang.
- Ngày trước tớ rất hay hát cho cô ấy nghe trước khi đi ngủ, bọn tớ còn cùng nhau thi vào trường này. Thế mà...
- Chia tay lâu chưa?
- 3 tháng... tớ thật ngốc, Thư đã có một người khác mà tớ vẫn muốn hát cho cô ấy nghe. Số điện thoại của Thư chỉ khác số điện thoại của cậu 1 chữ số nên tớ ấn nhầm, lúc đó tớ cũng không tỉnh táo lắm. Xin lỗi!
- Thôi không sao mà, nhờ bài hát của cậu mà tớ ngủ rất ngon.
Đan cười. Huy và Đan lại chia tay ở cầu thang tầng 3. Về phòng, soạn sách cho ngày mai, Đan thử tập trung vào mấy bài toán cao cấp nhưng chẳng chữ nào vào đầu. Có điện thoại, là số của Huy:
- Đan nghe đây!
- Hôm nay tớ muốn hát! Đan có thể nghe không? Bài này hát cho Đan, không nhầm nữa.
- Ừ.
" Những hạnh phúc mong sao em có được, những câu hứa anh chưa từng thay đổi, nhưng mơ ước anh âm thầm giữ lại, sau mỗi ngày chất thêm một nỗi buồn... Nếu như không gặp em thì chắc anh không mơ thấy được niềm hạnh phúc nhất trên đời mà anh chưa biết... Nếu như chưa từng quen thì khi xa anh không đau đớn thế, để hôm nay thật khó yêu thêm một lần... " Huy hát xong, chúc Đan ngủ ngon. Đan cúp máy và gục đầu xuống bàn... Một lát sau, Đan lại cố tập trung một chút vào cuốn sách toán - mọi thứ trở nên khó nhìn hơn một chút vì nhòe nước...
http://trangwaphay.sextgem.com
Huy và Đan trở thành bạn, không biết có thể nói là thân hay không, nhưng có thể do đồng cảm mà khi nói chuyện, cùng ăn kem, cùng chơi bóng, cùng chạy bộ, cả hai đều cảm thấy dễ chịu. Huy vẫn hay hát, hát qua điên thoại cho Đan nghe, Đan không phản đối vì nghe Huy hát Đan ngủ ngon hơn, không bị mất ngủ nữa. Một chiều, Đan và Huy cùng nhau ra công viên gần đó chạy bộ, vì trong kí túc xá đang có mấy sự kiện gì đó không chạy được. Lâu rồi Đan không vào công viên này, lần cuối cùng Đan vào đây là vào với Khiêm. 5 tháng rồi thì phải. Đan vẫn nhớ cái ghế đá quen mà hai đứa vẫn ngồi. Nhiều lần cũng muốn vào đây dạo qua một chút nhưng Đan sợ nhưng ảo ảnh lại hiện lên, lại nhưng câu chuyện vẫn văng vẳng đâu đây:
- Anh này, sau này nếu mình chia tay, gặp em trong công viên này cùng một người khác, anh có cười với em không?
- Chắc là có! Sao em hỏi thế?
- Hì. Mình đừng cho nhau quá nhiều kỉ niệm anh nhé!
- Tại sao?
- Vì như thế về sau khó quên nhau lắm! - Khiêm sẽ dí nhẹ tay lên trán Đan và bảo:
- Em hư lắm! Chưa gì đã tính chuyện yêu người khác rồi!...
Ghét thật, dù chạy bộ mà cái đầu vẫn nghĩ lung tung nhiều quá! Đan thấy mỏi và dừng lại, Huy cũng dừng theo. Hai người cùng đi song song. Bỗng, đi ngược về phía Đan và Huy là một người rất quen, quen đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua là Đan cũng biết đó là ai: Khắc Khiêm. Khiêm cũng nhận ra Đan, thoáng ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy Huy thì Khiêm cười, cười nhưng vẫn không vui. Khiêm tiến lại phía Đan và Huy:
- Chào em! Vẫn biết sẽ có ngày gặp em trong hoàn cảnh này nhưng không ngờ lại nhanh đến thế! Chào cậu! - Khiêm quay sang chào cả Huy.
- Chào anh! Không ngờ gì. Em vẫn thế thôi mà.
- Uh, em vẫn thế nhưng người đi cùng em khác mà, thôi anh về đây, em đi cùng bạn tiếp đi.
- Bye anh...
Khiêm đi, Đan cũng đi, không quay lại nhìn vì Đan hiểu Khiêm, không bao giờ Khiêm quay lại nhìn. Huy hỏi:
- Có vẻ như anh ấy hiểu lầm tớ với cậu, sao cậu không giải thích?
- Nếu người ta nghĩ mình như thế thì cứ để họ nghĩ thế đi. Đâu cần giải thích.
- Cậu thật là...
- Cậu biết không, những người nhẫn tâm gây ra nhưng vết thương thì chẳng bao giờ hiểu được nó đau như thế nào. Họ nghĩ rằng những người bị thương vì họ sẽ sớm lành... Nhưng sự thật thì không phải thế...
- Lại nghĩ nhiểu rồi "bà cụ non" ạ. Cậu nghe hát không, tớ hát cậu nghe!
- OK luôn!
- Nhưng đi từ từ thôi... " Bước thật chậm để quên một người... đằng sau dĩ vãng chưa phai màu... "
***
Năm thứ 4 đại học...
- Mai chia tay giảng đường rồi... Hôm nay cậu muốn nghe bài hát gì? - Huy hỏi Đan.
- Bài nào cũng nghe nhiều quá rồi, chả biết giờ thích nghe bài gì nữa.
- Vậy giờ tớ chọn bài nhé!
- Ừ, thế hát tặng tớ à?
- Hỏi lạ thế! Tớ đã nói tớ muốn hát cho cậu nghe từ sau hôm tớ với cậu gặp Thư rồi mà!
- Giờ nhắc đến tên Thư dễ dàng quá nhỉ?
- Để tớ nói tên ấy 100 lần cho cậu nghe nhé! Như lần trước tớ hỏi cậu còn sợ nhắc đến tên Khiêm không, cậu còn đọc tớ nghe tận 99 lần ấy.
- Thôi hát đi, nghe bằng cả trái tim nè.
- Hát bằng cả trái tim nè... À, thế hóa ra hồi trước nghe bằng tai thôi à?
- Không, nghe bằng trái tim hết! - Đan bật cười.
- Ừ. Hát nhé? " Vì trái tim anh yêu em nhiều lắm... Hạnh phúc bên em không thể nào quên "...