Dota Truyền Kỳ - Game mobile nhập vai chiến thuật số 1 châu Á cực kỳ hấp dẫn
Chương Ngoại Truyện
Ngoại truyện này mình sẽ viết về Như. Còn ai nhớ nhân vật này ko? Mình định cho phần truyện này vào chap nào đó nhưng ko biết nên để đâu cho hợp nữa sợ đứt mạch truyện. Cũng ko nhắc đến nhân vật này nên cảm thấy hơi có lỗi =.=\\\.Thui ko lảm nhảm nữa vào ngoại truyện thôi!
~
Ngoại truyện: chia tay
Ngày nó trở lại lạnh lùng băng giá cũng là ngày cuối cùng Như học tại lớp 11A1 trường Green school này. Pama cô ấy chuyển công tác về miền Nam làm việc. Nó cảm thấy rất buồn nhưng ko thể hiện ra mặt. Như là một người bạn rất tốt, ko ngại nó xấu xí hay bị bắt nạt mà vẫn chơi với nó. Đầu lớp 10, Như đã giúp nó tìm lớp khi nó đi lạc sang khối 12. Như đã cùng nó dọn vệ sinh khi nó bị phạt. Hơn nữa, còn an ủi nó khi nó bị bắt nạt làm nó nguôi đi vài phần (nguôi giận chớ ko phải là buồn bã)
Lúc hết giờ học, lớp nó mở một tiệc chia tay nhỏ. Bữa tiệc rất vui vẻ, nó lại ngồi im suy nghĩ.
Bữa tiệc kết thúc. Mọi người trở về nhà, còn mỗi nó và Như.
- Tớ đi đây. Cậu ở lại nhớ giữ sức khoẻ nhá.
Im lặng.
- À. Thôi tớ đi đây_ Như gượng cười_ tớ thấy tính cách này mới đúng là cậu. Có lẽ nó sẽ bảo vệ cậu.
Im lặng.
- Bye nhá!
Như quay đầu định đi thì nó gọi lại:
- Khoan đã!
- Gì vậy?_ Như quay đầu lại, vẻ vui mừng.
- Mãi là bạn tốt_ nó nói rồi quay đầu chạy đi nhanh.
- Ừm. Mãi là bạn tốt.
Nước mắt Như chảy ra. Mình sẽ ghi nhớ mãi kỉ niệm này...
Mãi mãi...
~end ngoại truyện~
~
Chap 9: Buổi picnic nguy hiểm
Green school.
Cô giáo sau khi \\\"thiết triều\\\" trong phòng hội đồng xong thì đã trở lại lớp học. Lớp học y hệt một cái chợ vỡ. Học sinh nam quát tháo ầm ĩ. Mấy nữ sinh ngắm hắn và Ken rồi kêu la, hét lên. Riêng bọn nó và hắn ngoan hơn, ko gây ồn nhưng nó và hắn thì cắm tai nghe vào rồi... ngủ (==\\\), Ana thì đọc truyện... Conan, Ken thì chải chuốt mình trong gương (@@ bái phục). Cô giáo bây giờ y hệt một mụ la sát, hét tướng lên:
- TRẬT TỰ!!! TẤT CẢ IM LẶNG HẾT CHO TÔI... !!!
Chưa im hẳn. Học sinh vẫn xì xào và trêu đùa nhau.
- Ko im tôi cho hết đi dọn hết cái trường!
Im bặt.
Cô giáo hài lòng với kết quả mình vừa đạt, bắt đầu vào chuyện:
- Tôi có chuyện muốn thông báo...
- Chuyện gì vậy cô? Có giáo viên nào ốm nên được nghỉ tiết ạ?_ một nam sinh phát biểu ý kiến chen ngang lời cô giáo nói.
- Cậu im ngay cho tôi!_ cô giáo điên tiết_ suốt ngày chỉ mong được nghỉ thôi!
- Đúng đó!_ Ana rời khỏi cuốn truyện Conan_ cậu ko được nói như vậy_ thấy cô giáo đang có vẻ hài lòng, Ana cười nham hiểm_ phải nói là hôm nay được nghỉ mấy tiết vậy ạ?
- Haha...
Cô giáo tức xì khói nhưng ko thể làm gì. Ana là ai chứ? Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn thứ 4 TG đó. Cô giáo đành ngậm hột thị bỏ qua.
- Mai chúng ta sẽ có buổi picnic ở núi X_ lớp định hét lên cổ vũ, nhưng bị ánh mắt lườm lườm của cô giáo nên đành thôi_ Ai đăng kí thì lên gặp Hội học sinh. Các em về nhà nhớ chuẩn bị vật dụng tư trang để đi nhá.
- Dạ!_ cả lớp đồng thanh trừ bọn nó và bọn hắn.
- Đến tiết 1 rồi. Các em học cho cẩn thận. Cô đi đây.
- Dạ! Chúng em chào cô!_ đồng thanh lần nữa, còn một số người còn lẩm bẩm_ chúc cô một đi ko trở về.
Cô giáo rời khỏi cũng là lúc cái lớp ồn ào nhất. Ai cũng bàn tán về buổi picnic lần này. Hết 2 tiết, Ana ngoái người lên bàn trên:
- Nhi, dậy đi_ Ana gọi nó_ hôm qua bà ngủ chưa đã hay sao thế?
- Ưm_ nó tỉnh dậy, rút tai phone ra_ hôm qua bận quá. 2h mới ngủ nên vậy.
- Trời! Có cần phải thế ko cơ chứ? Định tự hành hạ mình hả_ Như lo lắng.
- Ko sao_ nó dụi mắt_ bình thường thôi. Có lúc bọn mình đi chơi bar đến hai, ba giờ đêm mà.
- Khác chứ_ Ana nhăn mặt_ đó là chơi. Còn đây là bà làm việc đó biết ko?
- Ừ, tui bít ròy. Nói mãi. Mà bà gọi tui có chuyện gì ko?
Ana giờ mới nhớ ra việc cần nói (chị ơi đãng trí vừa vừa thôi)
- A! Cô giáo bảo là trường mình đi picnic đó. Bà đi ko?
- Hở? Picnic á?_nó suy nghĩ một hồi rồi trả lời_ Ko đi đâu! Tui ở nhà thôi. Chẳng có gì hay cả.
Ana thấy vậy bè xuống nước năn nỉ:
- Đi... Đi mà! Đi đi Nhi!
Nó lạnh giọng:
- Ko là ko!
- Bà đi đi! Cho tui đi cùng với!
- Thì bà cứ đi đi! Ai cấm bà đâu. Rủ tên Ken kìa.
Cuối cùng năn nỉ ko được, Ana đành dùng chiêu cuối:
- Hix! Bà ko thương tui_ mắt long lanh nước, chỉ chực trào ra_ bà ko đi tui giận bà.
- Rồi! Thôi được rồi tôi đi! Mệt bà quá!_ nó thở dài.
- Yeah! Cuối cùng bà cũng chịu đi rồi_ quay sang hỏi Ken_ mấy anh đi ko?
Ken đang ngồi nghe thấy tự nhiên hỏi sang mình thì vội trả lời:
- Ờ. Đi chứ_ Ken nháy mắt_ ra đó xem có bé nào xinh thì ra tán.
Ken nói đến đó thì trong lòng Ana đột nhiên thấy khó chịu. Cảm giác đó lan hết ra người khiến Ana chợt buột miệng:
- Gớm quá ha! Đúng là cao thủ sát gái!
- Thì sao? Cô ghen hả?_ Ken cười đểu.
Như bị bắt trúng tim đen, Ana vội vàng lắp bắp giải thích:
- Đâu... Đâu có đâu! Anh... Anh đừng có nói linh tinh!
- Haha!_ Ken cười lớn_ Kiểu này là ghen thật rồi_ nói rồi Ken chạy biến đi (ngu gì ở lại để bị oánh chớ)
Qua chỗ nó và hắn. Nó hỏi hắn, mặt vẫn cúi xuống lướt web trên điện thoại:
- Tên đáng ghét, anh có đi ko?
Hắn cũng ko quay sang chỗ nó, trả lời đơn giản:
- Có!
- Ờ_ nó vẫn cắm mặt vào điện thoại.
Im lặng.
Một lát sau, Ana cùng Ken chạy vào, kết thúc vụ đuổi nhau.
- Oái, cô... Hộc... Hộc... Ăn... Ăn... Gì mà... Chạy dữ... thế_ Ken thở hồng hộc, vừa nói.
- Anh... Anh cũng... Cũng thế... Đây thây..._ Ana ko khác gì, thở nhiều như sợ ai cướp mất hơi thở của mình vậy.
Hắn và nó cùng quay đầu lại nhìn hai người họ rồi phán một câu:
- Trẻ con!_ đồng thanh tập 1.
- Đừng có nói theo tôi!_ tập 2.
- Anh/cô_ tập 3. (=.=\\\")
Cuộc nói chuyện kết thúc cực kì \\\"đơn giản\\\" bằng cái liếc cực kì \\\"thân thiện\\\" của nó với hắn. (thân thiện kiểu này em quy tiên sớm)
- Thôi, học hết buổi này rồi về chuẩn bị đi chơi thôi!_ Ana
- Ừ!
(Còn tiếp) Chap 9: (tiếp)
Green school, hôm sau.
Tất cả học sinh đăng kí đi đã tập trung tại trường. Ai cũng cười tươi roi rói, bàn tán xem hôm nay sẽ làm gì, ở đâu cho tiện,... Một lúc sau bọn nó và bọn hắn mới đến (đi cùng nhau từ bao giờ vậy ta?)
- Oa, hoàng tử đến rồi kìa_ nữ sinh 1 hét ầm lên.
- Ôi, anh Minh Tuấn ngày càng đẹp trai_ nữ sinh 2 mơ mộng (rớt xuống đi bà. Còn lâu mới được hắn để ý)
- Ui, anh Ken hôm nay lãng tử quá!_ nữ sinh 3 mắt sáng như đèn pha (làm bóng điện được đó)
- Ôi, Ana hôm nay cute quá!_ nam sinh 1 chảy nước dãi (ghê quá!)
- Ờ. Xinh thiệt đó!_ nam sinh 2.
- Cái con nhỏ Bảo Nhi xấu xí sao lại đi cùng hai hoàng tử của bọn mình cơ chứ!_ nữ sinh 1.
- Mày cẩn thận lời nói đó ko nó đánh mày về gặp ông bà đấy_ nữ sinh 2.
- Ờ. Mày cẩn thận đó_ nữ sinh 3.
- Lo gì. Tẹo nữa ở chỗ đó chị hai sẽ trả thù cho fan bọn mình... A!_ nữ sinh 1 nhớ ra_ phải giữ bí mật. Ko biết nhỏ đó có nghe thấy ko ta?
- Im lặng đi ko bị phát hiện đó!_ nữ sinh 2.
Bla bolo...
\\\"Hừm, gì đây? Để xem hôm nay có chuyện gì vui nào\\\"
Xe buýt tới. Học sinh theo các lớp bước lên xe. Hôm nay Lâm Oanh Hạ cũng đi. Vừa lên xe bị nó mỉa mai:
- Ch* hôm nay cũng theo chủ đi hả. Nên ngoan ngoãn ko thì sẽ bị chủ đá đó.
Lâm Oanh Hạ tức lắm nhưng cũng ko dám nói gì. \\\"Để xem cô còn thảnh thơi được bao lâu\\\"
Núi X là một ngọn núi khá thấp, cao chừng 300-400m. Đây là Núi nhân tạo có suối nhỏ và hồ khá lớn. Học sinh sẽ cắm trại ở đây.
Tất cả học sinh được chia ra các nhóm, mỗi nhóm chừng 4 người, 2 nam 2 nữ. Bọn nó và hắn xếp chung 1 trại với nhau. Việc cắm trại diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất là với bọn nó. Giờ nghỉ trưa. Tất cả học sinh tập tụ vào và lo đồ ăn trưa. Nó và Ana đi thăm thú khắp nơi quanh núi này.
- Nhi! Nhi! Nhìn nè! Chim chào mào này!_ Ana thích thú chạy nhảy lung tung, chỉ trỏ cho nó thấy.
- Ừm_ nó nở nụ cười hiếm có_ chỗ này khác với Mĩ ko?
- Ừ. Khác lắm_ Ana vui vẻ_ ở đó toàn nhà cao tầng với nhà máy thì vui gì. VN vui thật đó_ Ana bỗng nhìn thấy cái gì đó lấp ló_ cậu đợi ở đây nhá. Tớ chạy ra chỗ này chút.
Nói rồi Ana chạy đi mất tiêu. Nó chỉ biết lắc đầu và ngồi xuống một gốc cây đợi cô bạn.
10 phút...
15 phút...
30 phút...
Tại sao Ana vẫn chưa quay lại? Nó đứng dậy tìm kiếm khắp nơi.
5 phút...
15 phút...
- Ana! Ana! Bà ở đâu trả lời tôi đi!_ nó thở hồng hộc do chạy và gọi lớn nên rất mất nhiều hơi sức.
Đột nhiên có một con dao phi đến trước mặt nó. Nhanh như cắt, nó nghiêng người tránh qua một bên, chiếc dao cắm sâu vào một cái cây. Trên con dao đó có một lá thư. Nó vội mở ra đọc:
\\\"Nhà hoang sau núi. Muốn cứu sống Ana hãy đến một mình.\\\"
Nó điên tiết bóp chặt lá thư, tay phi con dao ra một cái cây rất xa rồi nó nghiến răng, đấm mạnh vào cái cây chảy máu.
- Nếu dám động vào Ana, thì ta thề Nguyễn Hàn Băng Băng này sẽ cho các ngươi sống ko bằng chết!
...
Nó bước tới nhà hoang một cách cẩn trọng. Nó đang thầm suy tính xem có cách nào giải cứu được Ana ko thì bỗng nhiên có tiếng nói phát ra từ phía nhà kho:
- Chào mừng cô đã đến đây, Nguyễn Bảo Nhi!
Nó giật mình, nghiến răng ken két:
- Lâm Oanh Hạ, con ch* chết.
- Hahahaha!_ Lâm Oanh Hạ cười lớn_ cứ chửi đi! Ngày mai mày sẽ ko thấy được mặt trời đâu. Hahahaha!
- Cô mau thả Ana ra!_ nó gằn giọng_ cô ko nhớ vụ lần trước sao?
- Nhớ chứ sao ko?_ Lâm Oanh Hạ mắt long sòng sọc_ hôm đó tao bị mất mặt như thế nào, tao làm sao quên được?
- Vậy mau thả Ana ra!_ nó dùng giọng -1000 độ_ ko cô sẽ chết chắc đó.
- Hahaha! Vậy để xem cô đối đầu như thế nào với những người này đã!
Nói rồi Lâm Oanh Hạ lùi xuống, lập tức gần 40-50 người mặc đồ đen bước lên bao vây nó.
- Bỉ ổi!_ nó chửi, rồi thủ thế chuẩn bị đánh.
Rồi trận chiến bắt đầu. Nó dùng những ngón võ của mình lần lượt hạ từng người. Những tên áo đen đó rất to con và có vẻ rất quen với việc đánh nhau. Nó rất khó khăn để chống đỡ hàng chục người đô con như vậy.
\\\"Cứ thế này thì mình chết mất. Đành dùng biện pháp thứ hai vậy. Lâu lắm ko dùng rồi!\\\"
Nghĩ rồi nó dùng một đòn chân đạp thẳng vào mặt một tên làm cho tên ấy ngã văng ra, sau đó nhảy lên xoay một vòng 360 độ đạp thẳng vào gáy tên khác, lấy đà dùng một cước chân tiếp theo đạp thẳng vào tên đang định đánh lén vào sau. Tất cả thực hiện trong vòng 8s.
\\\"Còn 10 người\\\" nó nghĩ thầm tìm cách đối phó. 10 người cuối này khá mạnh. Là 10 tên được nhất trong số mấy mươi người kia. Có vẻ khó đấu đây!
10 tên đó lao vào đấu với nó. Nó đã khá thấm mệt vì đấu với khá nhiều tên, nên bây giờ chỉ phòng thủ là chính.
\\\"Mệt quá rồi. Dùng cách cuối thôi\\\"
Nó từ nãy tới giờ chủ yếu dùng chân, bây giờ tay nó sẽ hoạt động. Nó nói một cách hàm ý:
- Kết thúc!
Nói xong là liên tiếp các chiêu của nó. Tay nó bây giờ dù có nhìn kĩ tới đâu cũng ko quan sát nổi đường đi hướng tới. Chỉ thấy những tên áo đen ngã xuống như rạ. Tên cuối cùng ngã là nó phịch xuống đất thở hổn hển. Chiêu này quá tốn sức!
Nó nghỉ một chút rồi chạy vào nhà hoang ngay. Ko thể chậm trễ được nữa!
- ANA! ANA! ANA!
Nó đi tìm kiếm khắp nơi trong nhà hoang nhưng ko thấy. Cuối cùng, nó đánh liều ra đằng sau nhà kho, nơi đó có một vách đá sâu hun hút.
- Ana! Ana!
Nó đột nhiên thấy một cô gái bị treo giữa vách đá bằng dây thừng. Cô gái đó rất giống Ana.
- Ana? Phải cậu ko?
Nó vội chạy đến, nhưng tiếng nói bên cạnh khiến nó phải dừng lại:
- Muốn cứu nhỏ đó ư? Ko dễ đâu.
Nó nghiến răng trèo trẹo:
- Mau thả Ana ra! LÂM OANH HẠ!
- Hahaha! Dễ vậy ư? Ko bao giờ!_ Lâm Oanh Hạ cầm chiếc điều khiển, cười vang.
- Cô điên rồi Lâm Oanh Hạ!_ nó tiến lại gần cô ta.
- Đừng! Đừng lại gần ta!_ Lâm Oanh Hạ lùi xuống, hét lên.
- Cô đừng gây tội ác nữa! Mau thả bạn tôi ra!_ nó vẫn tiến đến, định giật chiếc điều khiển.
- Ko! Bỏ ra!
Lâm Oanh Hạ ném chiếc điều khiển ra xa ko cho nó lấy, cái điều khiển đập xuống đất, trúng nút buông dây...
.
.
.
.
.
- KHÔNGGGGG!!! ANAAAAA!!!!!!!! - KHÔNGGGG!!!! ANAAAAA!!!!
Nó vội dùng chân làm bàn đạp phi tới nắm tay Ana. May quá! Chậm 1s nữa thôi là nó mất người bạn này rồi! Nó thầm thở phào. Nhưng... Tình thế này...
Nó đang cố nắm lấy sợi dây rừng khá yếu ở bên cạnh, tay kia vẫn cố nắm chặt lấy tay Ana. Nếu... Ana tỉnh dậy thì tốt biết mấy. Lâm Oanh Hạ vẫn còn sợ hãi, mặt cắt ko còn giọt máu.
- Ana, tỉnh dậy đi! Ana!_ nó lo lắng_ Lâm 0anh Hạ, nếu cô còn có tình người thì mau cứu Ana đi!
Im lặng.
- LÂM OANH HẠ! Mau cứu người đi!_ nó ngày càng lo lắng, thét lên với cô ta.
Vẫn im lặng.
- Ư...ư... Bảo... Bảo Nhi... à?_ Ana tỉnh dậy, thấy nó, hỏi_ tui... tui làm sao thế này?
- Ko nói nhiều nữa. Mau lên đã rồi tính tiếp_ nó gấp gáp nói.
- Ư... Ừ_ Ana mệt mỏi trả lời.
...
- Ko được rồi_ nó bất lực trả lời, tay yếu dần đi_ cách này ko thể được.
- Thả tay tui ra đi bà_ Ana yếu ớt nói_ ko là cả hai sẽ ngã đó.
- KO BAO GIỜ_ nó kêu lên_ bà ko được có ý nghĩ đó. Chết cùng chết!
- Cảm... Cảm ơn bà_ Ana miệng cười nhưng từ đôi mắt lại chảy ra hai dòng lệ_ tui... Tui sẽ nhớ mãi kỉ niệm này. Bà mau bỏ tay tui ra!
- Ko! Tui ko bỏ!_ nó gào lên, khoé mắt long lanh nước_ LÂM OANH HẠ! Cô mau cứu người đi!
Lâm 0anh Hạ run run, tay chân bủn rủn:
- Ko, tôi ko liên quan! TÔI KO LIÊN QUAN GÌ HẾT!
Cô ta hét lên rồi bịt tai chạy đi. Nó thét lên gọi:
- LÂM OANH HẠ! CÔ MAU QUAY LẠI CHO TÔI!
...
Nước mắt nó bây giờ đã tuôn ra, từng giọt lăn trên gò má bé nhỏ, rớt xuống gương mặt Ana. Tại sao? Tại sao chứ? Sao lại như thế này? Kết thúc ở đây sao?
- Đừng khóc, Bảo Nhi. Ko là tui khóc nữa đó_ Ana cố cười, giọng nói nhỏ_ thực ra... Tui còn giấu bà một chuyện... Mục đích tui tới VN...
Im lặng.
- Hì. Thực ra tui về VN để gặp hôn phu theo lời... Cha mẹ... Tui ko muốn... Nhưng pama chỉ bảo... Là gặp thôi... Nên... Tôi đi... Với lại... Gặp bà nữa đó... Bảo Nhi!
...
- Gọi tui là Băng Băng_ nó sau một hồi im lặng cuối cùng cũng trả lời_ tên thật của tui... Là Nguyễn Hàn Băng Băng... Tôi ko thể nói... Lý do... tôi... Ko thể nói cho bà... Xin lỗi.
- Ko sao! Bà có lý do riêng mà... Băng Băng...
Im lặng...
Nó đã đuối tay rồi. Ko thể trụ hơn được nữa. Nó nở một nụ cười với Ana. Như hiểu ý, Ana cũng cười lại...
.
.
.
Tạm biệt...
.
.
.
.
Nó nhắm mắt lại, định cùng Ana rơi xuống. Nhưng...
Ơ?
Một bàn tay to lớn đã nắm tay nó cùng kéo Ana lên... Là hắn?
- Sao... Sao hai anh lại ở đây?_ nó ngạc nhiên tột độ.
Hắn ko nói gì, lạnh lùng quay mặt đi. Nó nhìn Ken, ý hỏi tại sao hắn lại như vậy. Ken chỉ nhún vai khó hiểu. Tại sao vừa nãy hắn còn lo lắng chạy đi tìm kiếm nó, bây giờ lại lạnh lùng bỏ đi thế này?
Ana đã đỡ mệt, nhí nhảnh hỏi Ken (nhanh dữ =.=\\\"):
- Này, tại sao anh biết chúng tôi ở đây vậy?
- À_ Ken nhớ lại_ hình như là Minh Tuấn có nghe cuộc nói chuyện gì đó của bọn fan là Lâm Oanh Hạ sẽ ám hại Bảo Nhi nên lúc đó tra hỏi bọn nó rồi tìm ra nhà hoang này thôi. Vừa đúng lúc hai người sắp rơi xuống vực.
- À_ Ana gật gù_ thì ra là vậy!
- Tên khùng!_ nó sau khi im lặng thì nói một câu khó hiểu, rồi bỏ đi_ nhớ về khai mọi chuyện bà mới nói lúc nãy với tôi nhá, Ana.
Ana đứng hình một lúc lâu mới tiêu hoá được lời nói của nó, rồi hét lên:
- Á Á Á! Sao mình tự nhiên mình lại nói chuyện đó với nó chứ! Mình đúng là điên rồi mà! A A A!!!
- Chuyện gì vậy?_ Ken khó hiểu.
- Ơ... À ko có chuyện gì đâu_ Ana đánh trống lảng_ à mà anh thấy Lâm Oanh Hạ ko?
- Cô ta hả? Bị Minh Tuấn cho người bắt đi rồi!
- Ồ, vậy hả? Thôi đi về thôi!
Ana kéo tay Ken chạy đi về nơi tập trung. Khoảng cách giữa hai người họ hình như đã rút ngắn rất nhiều. Cái nắm tay này thật ấm áp... Hệt như mùa xuân...
.
.
Có lẽ...
~end chap 9~
(http://viptruyen.pro - I love story)
Chap 10: Nhân vật mới xuất hiện- Hwang Key!
Green school, giờ ra chơi.
- Haiza, mệt quá!_ Ana thở dài, vươn vai.
Tên Ken ở bên cạnh nói móc:
- Mệt cái khỉ gì. Cô toàn đọc truyện xong nằm ngủ thì biết cái gì là mệt.
- Tên trời đánh ko chết như mi thì biết gì mà phát ngôn ở đây_ Ana cáu_ trời đang đẹp mi đừng có phá hoại!
- Tôi thích phá thì sao chớ_ Ken cười nửa miệng.
- Ồn ào!_ nó tỉnh dậy chen ngang cuộc nói chuyện, rồi căng tin hướng thẳng (0.o)
Hắn thì vẫn im lặng ngó theo nó. Chả hiểu sao từ hôm qua tới giờ hắn luôn im lặng như thế, ko nói với nó câu nào (tg có nên suy nghĩ là hắn như thế nên nó mới nổi quạu ko nhỉ)
- Bảo Nhi, chờ tui với!_ Ana chạy với theo, từ hum qua cô nàng đã được \\\" tia\\\" ko được nhắc đến cái tên Băng Băng nên bây giờ vẫn gọi tên cũ.
Nó vẫn đi nhưng chậm hơn có ý chờ.
...
Trống vô lớp. Học sinh tập tụ vào lớp học. Giáo viên cũng đã vô lớp. Nhưng... Một thứ gây náo loạn cả cái trường đã xuất hiện...
- A! A! A! Hwang Key kìa mọi người ơi!
- Á! Đúng là Hwang Key rồi! Ôi đẹp trai quá! Hwang Key ơi I love you!
- Hwang Key! I love you!
Bla. Bla.
\\\" Hwang Key? Chẳng phải là...?\\\"_ nó và Ana suy nghĩ.
\\\" Tên ca sĩ đó tới đây làm gì?\\\" hắn và Ken suy nghĩ.
...
- Ê! Ra đây nhóc!_ một mĩ nam như bước trong tranh ra đứng trước lớp 11A1, cười hướng về phía nó.
Veo... Bụp! Tiếng quả bóng đá trong chân của hắn vinh dự được nó ném vô mặt của Key:
- VŨ HOÀNG QUANG THẮNG, ANH CHÁN SỐNG RỒI HẢ!!!_ nó hạ giọng âm độ, lườm mĩ nam đang tỏ vẻ vô tội vạ.
- Ơ, hehe sorry nhóc... À nhầm Bảo Nhi_ Key cười trừ, hơi lùi lại.
Ana được cười hả hê:
- Haha... Haha... K...ey... Haha... Anh hôm nay... Haha... Ăn nhầm... Haha... Nhầm gì... Thế mà... Haha... Dám nói... Bảo... Nhi... Là... Là nhóc hả? ... Hahaha...
Cả lớp được phen há hốc. Gì chứ? Nó biết Key? Mà còn dám ném bóng vào khuôn mặt bạc triệu của anh ấy mà anh ấy ko tức giận. Hơn nữa anh ấy còn ra chiều sợ nó nữa. Anh ấy cũng biết con nhỏ xấu xí đó ư? Sao Ana lại cười hả hê như thế kia?
Hắn và Ken cũng ko khác gì. Quái gì chứ? Nó và Ana biết Hwang Key sao?
- 0k. Ra ngoài nói chuyện!_ nó vẫn lườm mĩ nam, rời khỏi bàn_ thầy cho em ra ngoài một chút.
- Hơ hơ... Ana bà ra ngoài nữa chứ! Cứu tui luôn đi!_ mĩ nam run run_ nhanh lên!
- Được... Được rồi..._ Ana cố nín cười, đi theo nó.
Bọn nó bỏ đi để lại dấu chấm hỏi lớn trong lớp và sự tức giận thiêu cả lớp của ông giáo.
(Hwang Key (Vũ Hoàng Quang Thắng) : thần tượng âm nhạc của giới teen. Đẹp trai, phong độ. Kết bạn với nó và Ana sau một buổi lưu diễn bên Mĩ. Gia đình là tập đoàn W thuộc top 10.)
...
- CẬU CHẾT CHẮC VỚI TÔI!_ nó gườm gườm, giọng lạnh lùng, tay vặn vặn (=_=\\\)
- ANA! Cứu bồ!_ mĩ nam kêu lên, gọi Ana.
- Rồi! Thôi bà tha cho Key đi!_ Ana tốt bụng giúp đỡ sau khi cười một trận đã đời (tốt bụng gớm)
- Tha cho cậu!_ nó thôi doạ mĩ nam, dựa lưng vào tường, mặt trở lại như mọi khi_ cậu tới đây có chuyện gì?
- Tớ nhớ cậu mà!_ mĩ nam lôi giọng trẻ con ra đùa.
- Ko linh tinh!_ nó gằn giọng.
Biết ko thể đùa với nó được nữa, Key đành nói:
- Tớ đi lưu diễn. Tiện thể học ở đây luôn.
- Gì?_ nó hỏi lại_ đây ko nghe rõ.
- Nghe rồi đừng giả vờ_ Ana chen vào_ Key, cậu có 1 phút để rời khỏi chỗ này. Tớ ko đảm bảo giây tiếp theo cậu an toàn đâu!
Nhanh...
Chưa kịp nói xong, Key đã biến mất dạng. Ana há hốc mồm. Tên này chuồn nhanh thật. Ana cũng định chuồn vô lớp thì...
- Bà được lắm, Ana!
Haha! Vui rồi! Chịu trận cùng tên Key rồi!
Nó và Ana bước vào lớp và nhận được những ánh nhìn đầy thắc mắc và ghen tức của cả lớp. Hắn và Ken muốn hỏi lắm nhưng nhìn thấy mặt hầm hầm lạnh băng của nó và gương mặt sắp mếu của Ana thì ko hỏi nữa. Ra về, hắn mới mở miệng nói câu đầu tiên với nó:
- Này!
Nó ngạc nhiên quay lại nhưng mặt vẫn ko biểu hiện gì:
- Chuyện gì?
- Cô... với Key có quan hệ gì? Sao hai người... lại quen biết nhau?
- Bạn!_ nó buông một từ rồi đi thẳng.
Hắn vẫn đứng tượng đằng sau nó.
BẠN?!?
Thật ko???
~end chap 10~
Chap 11. Sự thật
Chương 1: Chiếc vòng cổ
Hai hôm sau...
Nó mệt mỏi nằm phịch xuống giường sau khi từ trường về. Hai hôm nay nó chịu đủ lời đàm tiếu sau lưng là nó lẳng lơ, hết Minh Tuấn rồh đến Hwang Key, giỏi theo trai, mặt xấu xí mà làm càn, hồ ly tinh,... Làm nó rất điên tiết. Mặc dù Hwang Key chưa vào trường nhưng mới đầu đã như thế này rồi thì lúc đó ko biết phải điên tiết thế nào nữa. Sáng nay hết giờ học Ana đã thay nó dằn mặt bọn nữ sinh rồi. Mệt mỏi!
\\\"Saranghanda keojitmal~\\\"
- Gì vậy Ana?_ nó bắt máy khi thấy cái tên trên điện thoại_ có việc gì quan trọng hả?
- Hiii! Đi xem buổi lưu diễn của Key đi!_ Ana vui vẻ.
- Trời ơi vậy nữa hả_ nó than vãn_ tui mệt lắm bà đi đi!
- Đi đi bà!_ Ana năn nỉ_ đi xem bạn mình hát đi!
- Rồi rồi thì đi!
Nó cúp máy luôn. Nản thiệt! Đã mệt rồi thì chớ!
Nó vào phòng tắm xoá hết lớp trang điểm ở trường đi và thay vào đó là chút phấn hồng và son bóng. Nó chọn một bộ váy xoè trong tủ quần áo toàn đen với trắng của mình (!). Bộ váy dài đến đầu gối, màu trắng, có một bông hồng đen kèm lông vũ bên ngực trái. Trông nó thật xinh đẹp.
Nhà hát Sun.
Đây là một nhà hát rất lớn có thể chứa 4000 người. Hôm nay nhà hát rất đông. Rất nhiều fan đến đây để ngắm thần tượng của mình. Cũng có nhiều người tới nghe Hwang Key hát.
Nhà hát đã cháy vé. Đây là một điều quá bình thường đối với ai biết tới Hwang Key. Ana đã có lần từng trêu Key: \\\" Lần nào ko cháy vé lần đó ko phải Hwang Key!\\\"
Nó hôm nay cùng nhóc Lâm đi xem. Thằng em nó cũng muốn đi coi Hwang Key hát nên cũng tò tò theo nó. Tới cửa, nhóc Lâm lanh chanh đi mua vé:
- Cho tụi em 2 vé đi chị!_ thằng nhóc nở nụ cười tươi làm chị bán vé cứng đơ như tượng. Đằng nào nhóc Lâm cũng là hotboy đứng đầu cấp 2 mà.
- Hết... Hết vé rồi... em_ chị bán vé mãi mới nặn ra một câu, trong lòng cảm thán: \\\" Đẹp trai quá!\\\"
- Hết vé rồi bà chị_ nhóc Lâm xụ mặt_ ko được xem nữa rồi!
Nó vẫn bình thản như ko có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói:
- Chị bảo vào đó phải mua vé bao giờ?
Thằng em há hốc miệng:
- Ko mua vé sao vào được? Mình đâu có vé!
- Chị mày mà phải mua vé thì Hwang Key ra mời chị cũng ko vào!_ vẫn cái giọng nói đó, nó nhìn vô cửa soát vé.
Mọi người ở bên ngoài đang chán vì ko được mua vé xem thì nghe được câu nói đó của nó như được dịp xả tức, tranh nhau nói nó:
- Cô là cái thá gì mà nói như vậy? Con tổng thống chắc?_ người 1.
- Giỏi nói miệng! Cô cũng chắc được cái mẽ ngoài rồi tự kiêu chứ gì!_ người 2.
- Cái loại hám trai mới vô đây ngắm thì nói gì cho dễ nghe tí đi! Cái gì mà Hwang Key ra đón chứ?_ người 3.
Bla bulu bela...
Nó ngày càng sầm mặt xuống. Khí lạnh toả ra khiến người khác ko rét mà run. Đã vậy rồi nhóc Lâm còn chen vào:
- Thôi chị đi về thôi. Nói gì thì nói chứ đừng nói bừa ở đây. Toàn fan của Hwang Key cả đấy!
- Cái gì?_ nó quay sang nhóc Lâm, giọng lạnh băng khiến thằng nhóc run người_ muốn thử ko?
Lấy điện thoại ra, nó bấm một dãy số, chờ người kia bắt máy thì nó nói, giọng bực mình, hàn khí:
- 3 phút. Có mặt ở ngoài rạp ngay lập tức!
Chưa kịp để người khác nói, nó cụp máy luôn. Nó nhìn vào điện thoại bắt đầu tính thời gian.
1 phút...
2 phút...
2 phút 52s
- Nhi ơi!_ tiếng Ana từ xa gọi lại, theo phản xạ nó quay ngoắt về tiếng nói đó.
- Gì? Tên Key đâu?_ nó hỏi, mắt ngó nghiêng.
- Xin chào tiểu thư. Tôi thay Hwang Key đến đón cô. Tôi là quản lý của anh ấy. Hwang Key đang bận trang điểm_ Quản lý Shin nói, còn thở hồng hộc vì mệt.
- Thôi, bà bình tĩnh đi_ Ana nói, nhìn sang người bên cạnh nó rồi reo lên_ A! Nhóc Lâm cũng đến hả?
- Dạ_ nhóc Lâm cười_ em đi cùng chị hai.
- Được rồi, vào đi. Đứng ở đây khó chịu quá!_ nó lên tiếng, rồi đi vào cửa.
- Chờ với!_ họ đuổi theo.
Nó đi bỏ lại mấy chục cái tượng đá oai phong đứng ngoài mắt ếch nhìn theo. (*0* chị này sức công phá lớn thật)
Nó ngồi vào cái ghế VIP ở đầu. Ngó hàng ghế VIP một chút, nó bắt gặp...
Hình như là...
Anh ấy! Nguyễn Hàn Mạnh Quân!
Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest trắng, mái tóc nâu để tự nhiên. Đôi mắt cà phê huyền bí luôn mờ ảo khó phán đoán như vậy.
Nó quan sát từng cử chỉ của anh. Như cảm giác được ai đang nhìn mình, anh quay sang và bắt gặp nó. Anh bước tới bên nó, cười tươi:
- Hi cô bé xinh đẹp! Em cũng đến đây hả, Bảo Nhi?
Nó cũng đáp lại, cười tươi:
- Hì, dạ. Em chào anh!
Anh nhìn nó. Bỗng nhiên... Anh giật mình nhìn chiếc vòng cổ của nó. - Chiếc... Chiếc vòng cổ này là của em hả?_ anh lắp bắp, run run hỏi.
- Vâng. Chuyện gì vậy hả anh?_ nó thắc mắc, tay nhấc chiếc vòng cổ lên_ chiếc vòng này là kỉ vật rất lớn của em. Em luôn đeo nó mà.
- Cho... Cho anh xem..._ anh vẫn run run.
- Vâng_ nó tháo vòng ra_ Đây nè anh!
Anh run run nhìn kĩ chiếc vòng. Nó rất giống! Anh lật mặt sau ra, chữ \\\"BB\\\" đập ngay vào mắt anh.
Là sự thật!
Anh nghĩ ko sai!
Ngay từ lúc gặp đầu tiên, anh đã ngờ ngợ rồi. Anh luôn cố ý đến chỗ mới gặp lần đầu để xác định và anh càng nghi ngờ hơn. Và bây giờ thì đúng như anh nghĩ rồi!
- Anh sao vậy_ nó hơi lo lắng đến sự thất thần của anh.
- Anh ko sao_ định thần lại, anh trả nó chiếc vòng_ trả em này! Xin lỗi anh có việc phải đi trước! Chào em!
Nói rồi anh chạy đi mất để lại cho nó bao nghi ngờ.
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
\\\"TÌM ĐƯỢC RỒI! Em gái của anh!\\\"
end chap 11
Chương 12: Gặp lại
Buổi lưu diễn kết thúc. Key tí tởn chạy ra chỗ nó hỏi:
- Thế nào? Hay ko nhóc?
Bốp! Cái tay của nó hạ trúng đầu Key, làm cho mĩ nam nhà ta nhăn nhó:
- Úi da! Đau quá!_ Key cúi đầu xuống nhìn nó ( 1m88 với 1m73, Key ko cúi mới lạ)_ độc ác!
- Thế-muốn-gì?_ nó gằn từng câu lạnh lùng nhìn Key.
- A ha ha_ Ken cười trừ_ ko, ko có gì!
- Ủa bà chị quen anh Key hả?_ nhóc Lâm quan sát cuộc nói chuyện, mặt ngu ngu hỏi nó.
- Nhóc muốn ăn đập giống tên kia?_ nó lườm lườm, tay bẻ rôm rốp.
- Ha...ha... Em... Em ko..._ nhóc Lâm lùi lại, núp sau Ana_ chị Ana cứu em!
- Ai biểu em gọi nó là bà chị_ Ana cười cười, quay sang nó_ thôi tha đi bà!
Nó thôi bẻ tay, ngồi phịch xuống ghế, than vãn nhưng khuôn mặt ko biểu hiện gì:
- Nản quá! Biết thế ko đi!
- Bà than vãn mà mặt như thế kia thì ai tin cho được?_ Ana đùa.
- Thôi kiểu chọc ngoáy người khác đi_ nó nhăn mặt.
Key bị đá ra ngoài ko thương tiếc, giờ mặt mếu máo:
- Hix! Các cậu bỏ rơi tớ!
- Hêhê! Anh Key em bỏ anh đâu! Nếu có bỏ thì chỉ có hai bà chị kia thôi!_ nhóc Lâm lon ton tới chỗ Key, định xoa đầu mĩ nam nhưng bị mĩ nam gạt phắt đi (khổ thân em bé ><\\\"):
- Tránh ra! Đừng xoa đầu anh mày!_ Key cáu tiết, nhăn nhó.
- Thôi được rồi!_ nó lên tiếng_ ai bỏ cậu đâu!_ nó đứng lên định xoa đầu Key giống nhóc Lâm nhưng \\\"chiều cao có hạn\\\" nên ko xoa được, bèn bực tức quát_ cúi đầu xuống coi!
Key vội nghe \\\"thánh chỉ\\\" vừa đưa đến, cúi đầu xuống. Nó lấy tay xoa đầu Key, vừa cười đểu nhóc Lâm làm thằng nhóc tức xì khói:
- Anh Key quá đáng! Em xoa đầu anh ko được nhưng bà chị của em lại được hả? Anh là đồ trọng sắc khinh bạn!
Mĩ nam khuôn mặt cún con nhìn nó, quay sang nhóc Lâm thì thay đổi 180 độ, sát khí ngùn ngụt:
- Nhóc vừa nói gì? Ta cho nhóc xoa đầu á? Ăn dưa bở hả?
Nhóc Lâm sợ hãi lùi xuống. Ana thấy tội tội nên cứu nó:
- Thôi tha cho nó đi! Về thôi!
Vậy là cả 4 người về nhà.
Một ngày khá vui vẻ.
.
.
.
Green school, thứ hai.
Lớp học ồn ào về buổi diễn của Hwang Key tối qua. Bỗng một học sinh cùng lớp tất tả chạy vào trong lớp thông báo:
- Mọi người ơi, Hwang Key học ở trường chúng ta!
- CÁI GÌ_ nữ sinh hét ầm lên trừ tụi nó_ aaa! Tuyệt quá!
Tụi nó chẳng ngạc nhiên gì vì hôm trước Key đã nói. Ken mồm há hốc hỏi Ana:
- Gì? Tên họ Hwang đó... Học trường chúng ta á Ana?
- Ờ_ Ana gật gù_ lần trước Key có nói.
- Trời ơi! Tên này sao lại tới chứ?_ Ken mặt méo xẹo_ lại sắp tranh fan của mình rồi!
- Haha!_ Ana cười đểu_ Đáng đời! Sao bây giờ anh ko đi kiếm mấy cô bạn gái nữa đi. Ở đây tu hả?
- Tôi... Ko biết_ Ken thành thực trả lời.
Quả thực rất lạ. Một tên thay bồ như thay áo như tên Ken mà tu thì cũng lạ. Kể từ khi ở chỗ cắm trại về, Ken đã bỏ hết bạn gái hiện tại và ko tán ai nữa. Có tác động gì đó chăng?
...
Qua chỗ nó và hắn.
- Key... Học ở đây?_ hắn mở lời đầu tiên.
- Ừ_ nó trả lời ngắn gọn, tay nhìn chiếc Ipad lướt web giải quyết công việc hôm qua chưa làm xong.
- Biết rồi_ hắn thở dài, ko có chuyện gì để nói cả.
Im lặng.
- Chuyện xung đột giữa Angel và Devil giải quyết như thế nào rồi?_ nó lần này mở miệng hỏi.
- Giải quyết xong lâu rồi_ hắn ngạc nhiên nói_ cô là bang chủ mà sao chuyện này lại ko biết?
- Tôi ko để ý cho lắm_ nó nhàn nhạt nói_ Ana đòi lập bang nên tôi nghe. Tôi ít khi ra mặt nên cũng ko biết nhiều chuyện cho lắm. Việc của tôi là giải quyết đống tài liệu ở công ty. Nếu chuyện ở bang quá lớn thì tôi mới ra mặt. Còn đâu là Ana và Key giải quyết.
- Hwang Key?
- Ừ. Bang phó.
...
- Helu hai tình yêu! Tui đến với hai người rùi này_ Key từ phòng giám hiệu ton ton chạy vô lớp, cười tí tởn.
Chữ \\\"tình yêu\\\" làm người nào đó khó chịu.
- Thôi ngay đi ông! Vào lớp rồi kìa!_ Ana cười tươi đẩy đẩy Key.
...
Ra về.
Nó trở về nhà. Đập vào mắt là cái xe Meserdes màu đen bóng đậu trong sân nhà. Nó thắc mắc ko biết là ai. Bước vào trong nhà thì nó thấy pama nuôi đang ngồi trong phòng khách. Đáng nhẽ ra giờ này họ phải đi làm chứ nhỉ? Sao lại ở đây?
Quay sang ghế bên kia, nó thấy hai người một người đàn ông trung tuổi và một chàng trai tầm 18-19t. Người đàn ông trông rất quen, đôi mắt này khiến người khác cảm thấy rất buồn nhưng lần này ánh lên sự vui vẻ lạ kì. Còn chàng trai bên cạnh sửng sốt. Đó là...
- Anh Quân?
Bốn người đồng loạt quay ngoắt lại và thấy nó đang ngạc nhiên. Người đàn ông rưng rưng nước mắt:
- Con... Con gái... Của ta...!
Cái gì? Sao lại... Cái gì? Sao lại...
- Băng Băng! Em gái của anh!_ anh Quân cuối cùng cũng lên tiếng_ anh Bin nè.
Sét đánh ngang tai nó. Là... Là anh hai sao?
- Anh... Anh Bin?_nó lắp bắp, run run hỏi.
- Ừ. Anh Bin nè. Papa chúng ta nữa_ anh nhẹ giọng nói.
Mắt nó trở nên hoảng loạn, tay bịt tai:
- Ko, ko phải! Tôi ko có anh! Papa ko phải ông ấy! Pama tôi ở kia! Tôi chỉ có em trai thôi!
- Bé Băng!_ papa gọi nó_ là papa đây mà!
Nó ngày càng hoảng loạn hơn, lùi ra đằng sau:
- Ko, ko phải! Ko phải là sự thật! Mấy người đuổi tôi ra khỏi nhà, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi!
- Bé Băng!_ anh gọi nó, lo lắng_ chuyện đó... Là có lý do mà!
- K0! TÔI KO BIẾT LÝ DO GÌ HẾT!_ nó thét lên đầy đau khổ, nước mắt bắt đầu lăn dài.
- Bé Băng! Nghe anh đi!_ anh lo lắng tiến tới gần nó.
- KO! TÔI KO NGHE! ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI!_ nó tiếp tục lùi xuống, bịt tai lại và lắc đầu liên tục.
- BÉ BĂNG!_ anh bắt đầu hoảng sợ, nắm lấy tay nó.
- BUÔNG TAY TÔI RA!_ nó giật phắt tay mình ra, rồi chạy đi.
- Bé Băng!_ anh gọi với lại, định đuổi theo.
- Quân! Kệ nó đi! Cho nó bình tĩnh lại đã!_ papa nó lên tiếng, giọng đau khổ.
- Phải đó cháu_ mama nuôi của nó nói, mắt vẫn nhìn ra cửa_ cho nó thời gian suy nghĩ lại đi.
- Vâng_ anh giọng buồn buồn, muốn khóc nhưng ko thể.
- Là tôi có lỗi với Băng Băng_ papa nó ôm đầu chực khóc.
Anh giờ đã bình tĩnh hơn, ra chỗ papa mình an ủi:
- Thôi papa mình đi về thôi_ quay sang pama nuôi nó_ cháu chào cô chú cháu về đây!
Papa nuôi của nó nhẹ giọng nói:
- Được rồi! Khi nào có tin tức của cháu Nhi nhà chúng tôi... À ko phải Băng Băng thì chúng tôi sẽ thông báo!
- Cảm ơn chú! Cháu xin phép về!
Hai người họ về... Để lại bao suy nghĩ cho pama nuôi của nó...
end chương 2